Sau đó lại thêm một vài âm thanh răng rắc vang lên, đầu gối của cô bị gập vào như thể chúng thực sự bị đánh gãy.
Thân trên và th ân dưới của ma nữ gần như gấp lại tạo thành hình chữ "U", khuôn mặt tươi cười lộn ngược đối diện với bọn họ… Mái tóc dài xõa xuống, bộ sườn xám bằng lụa màu trắng bỗng biến thành màu máu đỏ.
Cô nhìn thẳng vào họ, nỏ một nụ cười và hỏi: "Tôi, có, đẹp, không?"
Advertisement
Khí lạnh từ lòng bàn chân xông lên đến đỉnh đầu, nhất thời như muốn nổ tung.
Ma nữ mở to mắt, mở miệng ra giống như một con quái vật dưới vực sâu dựa vào tư thế vặn vẹo kỳ lạ khiến các con mồi choáng váng rồi xông qua đó.
Điên rồ, kinh hãi, xoắn xuýt, kéo căng dây thần kinh của con người!
Advertisement
Một khi bị cô bắt được thì chỉ có con đường chết!!
"Ha ha ha ha ha ha" Cô đang chạy, cô đang cười.
Tuyệt đối không được nhìn thẳng vào ác quỷ, khi thời cơ đến, những người sống xin hãy trốn thật kỹ!
"A!!!!" Tiếng hét thảm thiết như xé toạc cổ họng của các diễn viên chính.
Sáu người cuống cuồng chạy trốn, ma! Chết tiệt, thực sự là ma!!!
Khương Mạn không phải là người, cô chắc chắn không phải là người!!!
Điên rồi!
Điên rồi!!!
Cả sáu diễn viên chính đều điên rồi, Đinh Đinh bị dọa cho phát khóc, ngã ra đất, cả nửa ngày cũng không bò dậy nổi.
Hai thanh niên trực tiếp chạy từ trong bối cảnh ra.
Ông lão đóng vai bộ xương cũng kinh hồn hú vía.
Cuối cùng vẫn phải nhờ đến Tôn Hiểu Hiểu và Mạnh Quân Chiết quay lại, mỗi người túm một chân của Đinh Đinh, ném cô ấy ra ngoài.
Mẹ nó! Đàn ông, đều là một đám rác rưởi!
Lúc quan trọng phụ nữ vẫn phải dựa vào chính bản thân mình.
“Đệt, dọa tôi sợ chết khiếp rồi!”
“CMN, đây là người thật sao?”
“Cô ấy là ma sao? Khương Mạn rốt cuộc là người hay là ma?”
Kiều Tây ngồi trước màn hình máy quay cũng bị giật mình, đặc biệt là ở camera đặc tả, ở cảnh cuối cô ấy đột nhiên xông tới, thật sự dọa chết người!
Giống như là muốn xông ra khỏi ống kính để ăn thịt người vậy!
Sáu diễn viên chính liều mạng xông ra, nhìn giống như là tinh thần bị rối loạn.
“Không, không sao chứ……”
“Còn sống không?”
Kiều Tây vội vàng đi tới, giọng nói có chút run rẩy.
Tôn Hiểu Hiểu ngồi bệt xuống đất, miệng lắp bắp: “Bên, bên trong đó, thật, thật sự là Khương đáng ghét sao? Đạo diễn Kiều, chắc không phải anh mời một đại tiên tới bám lên người cô ta đấy chứ?”
Kiều Tây chỉ muốn chửi một câu phủi phui cái miệng nhà cô.
Anh ta mời đại tiên gì chứ, anh ta chán sống rồi chắc?
“Ma! Trong đó thật sự có ma!!” Đinh Đinh kích động hét to, khóc lớn tiếng, “Cho dù không phải là ma, thì cũng chắc chắn không phải là người!”