Hoa Thành Hùng ngất xỉu như chó chết, Khương Mạn kéo ông ta lên ném qua một bên, ghê tởm muốn đi rửa tay.
Arthur chu đáo tìm khăn ướt để giúp cô lau tay.
"Nhiều vi khuẩn quá, thím mau lau tay đi." Khương Mạn lau lau tay nhìn đồng chí cảnh sát khiêng Hoa Cẩu Hùng đang hôn mê bất tỉnh đi. Những bức tranh nổi tiếng mà ông ta đem ra đấu giá cũng bị nhân viên của các cơ quan chức năng niêm phong và mang đi rồi.
Advertisement
"Thật đáng tiếc," Khương Mạn có chút tiếc nuối nói: "Bức tranh này cũng khá đẹp."
Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói: "Cảnh địa ngục treo trong nhà sẽ không may mắn. Anh sẽ tặng em bức tranh tốt hơn."
Advertisement
"Anh nói với Arthur đi, Arthur hài lòng mới được." Khương Mạn thì thầm vào tai anh.
Hoa Thành Hùng - chủ nhân của bữa tiệc đã bị giam giữ rồi, toàn bộ bữa tiệc trở nên chẳng ra ngô ra khoai gì. Các quan khách nhìn nhau, nhưng không ai trong số họ rời đi trước.
"Con gái, con gái!!!"
Đột nhiên có một bóng người lao về phía Khương Mạn nhưng chưa kịp đến gần cô thì đã bị chặn lại. Đúng lúc Khương Nhuệ Trạch và Quỷ Hồ đi qua đó, khi họ nhìn thấy người phụ nữ điên này lao tới thì lập tức mỗi người một bên kẹp cổ tay bà ta lại.
"Các người làm gì vậy! Buông tôi ra! Tôi là mẹ của Khương Mạn, nó là con gái tôi!!" Lý Vân hét lên.
Khương Nhuệ Trạch nghe thấy bà ta nói vậy, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên: "Ồ, hoá ra bà là vợ của Khương Hổ à?"
"Bà cũng xứng gọi em gái tôi là con gái sao?!" Lý Vân kinh ngạc nhìn Khương Nhuệ Trạch, người này... người này là người nhà Lanscelot...?
Vẻ mặt các quan khách cũng trở nên khác lạ.
"Cậu ấy là anh trai của Khương Mạn, cậu ấy không phải là thiếu gia nhà Lanscelot sao?"
"Chẳng trách vừa rồi người đó dám đứng ra. Hóa ra là do cậu ta chỉ mưu đặt kế."
"Vị đại thiếu gia này đến khi nào vậy? Chết tiệt, suýt nữa đã bị Hoa Thành Hùng đánh cho què chân rồi!"
Khương Nhuệ Trạch kéo mạnh cổ tay của Lý Vân khiến bà ta đau đớn hét lên:
"Buông tay ra a a a! Tay tôi sắp gãy rồi, người đâu…mau tới... giúp tôi với!"
"Khương Mạn... Con gái của ta, con thật không có lương tâm, anh trai con sắp giết mẹ rồi!"
Khương Nhuệ Trạch tức giận, hận không thể bóp chết người phụ nữ này ngay lập tức!
Hoa Thành Hùng đê tiện nhưng so với ông ta, Lý Vân này còn vô liêm sỉ hơn!!
"Anh ba, thả bà ta ra đi." Khương Mạn nói nhỏ.
Khương Nhuệ Trạch nhíu mày, tuy trong lòng không muốn, nhưng anh ta vẫn buông ra, trừng mắt nhìn Lý Vân bằng ánh mắt nguy hiểm.
Khương Mạn không vội quan tâm tới bà ta mà là nhìn về phía những người đang hóng chuyện:
"Các trò hay mọi người đã xem đủ rồi, có phải cũng nên rời đi rồi không?"
Các khách mời đều rất bối rối, chỉ biết cười ngượng nghịu và tiếc nuối rời đi.
Khương Tiểu Bảo muốn đi lên đó, nhưng sau khi xem xét tình hình thì cũng cùng đám bạn bè tạm thời rút lui.
"Con gái... con gái..." Lý Vân hèn mọn nhìn Khương Mạn, chỉ còn thiếu cái đuôi vẫy vẫy phía sau lưng mà thôi.
Khương Mạn vẫn mỉm cười, nhưng giọng nói của cô không hề có chút ấm áp: "Nếu bà còn nhận người thân bừa bãi thì tôi sẽ ném bà từ tầng cao nhất xuống đấy."
Lý Vân sợ quá không dám nói lại hai chữ đó nữa.
"Tôi sai rồi, tôi thực sự biết mình sai rồi. Trước đây là tôi có lỗi với cô, nhưng tôi..... tôi cũng chỉ là bị ép thôi..."