*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt của Khương Mạn khẽ động, nở một nụ cười: “Anh không biết xấu hổ à?”
Bạc Hạc Hiên hít một hơi: “Thời khắc lịch sử, có mất mặt cũng phải chụp.”
Khương Mạn bật chế độ chụp ảnh tự sướng lên, “Nhanh lên, nhìn vào ống kính.”
Advertisement
Cô cầm điện thoại bằng tay phải sao đó đưa mắt nhìn vào ống kính, lúc cô ấn nút chụp ảnh cũng chính là lúc người đàn ông nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi cô.
Tách.
Advertisement
Trong bức ảnh, người con gái có vẻ mặt buồn cười, trên đầu còn có một cái chỏm tóc làm giảm bớt thần thái lạnh lùng của cô, lại mang thêm chút tinh nghịch kỳ quái.
Tóc người đàn ông hơi bồng bềnh, nhìn không giống kiểu tóc của người bình thường, lông mày cong cong mang ý cười, trên đầu cũng có một chỏm tóc, nhưng trên mặt lại mang theo sự ấm áp.
Mặc dù là hôn trộm nhưng mắt anh cong cong mang ý cười, còn mặt cô lại đầy vẻ kinh ngạc.
Khung cảnh này được chụp lại. Nào còn giống thần Adonis và Medusa, bây giờ đây hai người giống như những cặp đôi yêu nhau say đắm trên thế giới này, không giấu nổi sự vui vẻ, không kìm nổi tình cảm. Từ khóe mắt tới lông mày đều là tình ý.
Từng chút từng chút một, các dấu hiệu đều là thể hiện sự yêu thích với đối phương.
Khương Mạn cảm thấy bản thân mình ngu ngốc thật sự, còn chưa kịp xoá đi đã bị Bạc Hạc Hiên giật lại điện thoại. Sau đó là một cú ấn, khoá màn hình được bật lên.
Khương Mạn trợn to mắt: “Anh không thể chọn tấm nào đẹp một chút sao.”
“Tấm này là đẹp nhất.”
“Đẹp ở chỗ nào?” Cô nhìn anh chằm chằm.
Bạc Hạc Hiên không quan tâm cô nữa, giữ lấy cằm cô nghiêng đầu hôn một cái: “Chính là đẹp nhất.”
“Mới không phải……”
Còn chưa nói xong, lại bị hôn thêm một cái.
“Bạc……ư……” khoé mắt của Khương Mạn mang theo một tia ranh mãnh.
Khương Mạn lật người ngã vào trong đống chăn, tay còn kéo ghì cổ Bạc Hạc Hiên xuống nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi môi đỏ mọng cong lên, nở một nụ cười tinh nghịch. Giống như một con rắn xinh đẹp đang nhìn con mồi của mình.
“Bạc Hạc Hiên, anh hình như sai sai ở đâu ấy.”
Bạc Hạc Hiên thở ra một hơi, vẻ mặt hơi đau khổ, nhắm mắt vào một hồi rồi lại mở mắt ra, đưa tay nhéo khuôn mặt mềm mại của cô: “Em cố ý.”
“Opps, bị anh phát hiện rồi?”
Khương Mạn nở một nụ cười như yêu tinh, ác ý nói: “Đừng lo, phòng ngủ thì thiếu chứ phòng tắm để tắm nước lạnh thì có đủ.”
Bạc Hạc Hiên liế m môi, ánh mắt thâm ý nhìn cô. Ánh mắt của anh có chút nguy hiểm.
“Đêm nay anh ngủ với Arthur.”
Anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô, giọng điệu có chút cảnh cáo: “Sau này đừng làm thế nữa.”
Khương Mạn nghiêng người chống cằm nhìn lại anh: “Chắc chứ?”
Bạc ảnh đế trầm xuống: “Tùy trường hợp.”
Khương Mạn ném cái gối vào người anh, mỉm cười: “Chúc (cút) ngủ (ngay) ngon(đi).”