*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạc Hạc Hiên đứng yên bất động, Khương Mạn đứng đối diện anh ấy, mơ hồ khó hiểu đầu óc bắt đầu phân tích tình hình.
Đưa tay cho Bạc Hạc Hiên nói: “Dốc núi phía trước hơi dựng đứng, nếu sợ ngã tôi sẽ dẫn anh?”
Advertisement
(Bạc thần: Tôi không cần thể diện sao?)
(A……diễn viên võ thuật Khương Mạn man quá! Buông Bạc thần ra đi, nhắm vào em này!)
(Sao lại gọi là diễn viên võ thuật Khương Mạn, phải gọi là võ thần Khương Mạn chứ! Chân của võ thần tỷ tỷ không phải chân, mà là thanh loan đao đoạt đi trái tim của em trai đó!)
(Tôi đã kết giao thứ tình cảm anh em kết nghĩa gì vậy, a, muốn kết nghĩa với võ thần Khương Mạn quá!)
Bạc Hạc Hiên nhìn bàn tay đang vươn ra của người con gái, không chút khách sáo mà nắm lấy.
Trong đôi mắt thâm trầm ấy, tràn ra nét cười: “Cô Khương phải nắm chắc tay tôi đấy nhé.”
“Yên tâm, anh không ngã được đâu.”
Khương Mạn nâng cằm lên, ánh mắt lướt một vòng trên người anh, lầm bầm: “Da mềm thịt nhão ……”
Da mềm thịt nhão?Lông mày Bạc Hạc Hiên giựt một cái, nói anh sao?
(Hahahaha! Bạc thần thế này là bị khinh bỉ rồi à?)
(Xét về lí mà nói thì thân hình của Bạc thần rất săn chắc! Eo đủ sáu múi, vai rộng, mông cong, có tuyến nhân ngư, muốn gì có nấy!!)
(Tôi không tin, trừ khi Bạc thần để mọi người nhìn thử xem.)
(Nhất trí! Xin Bạc thần hãy tự chứng minh sự trong sạch!)
Hai người không hề biết những lời bịa đặt của fan.
Không ngừng thăm dò vào sâu bên trong, Khương Mạn cuối cùng cũng dừng lại, phía trước là một rừng trúc rậm rạp, trên mặt đất, chỗ nào cũng thấy búp măng nhú đầu lên.
“Không ngoài dự đoán của tôi, đúng là có thật!”
Cô quay đầu nhìn Bạc Hạc Hiên: “Làm việc thôi, thầy Bạc. ”
Khương Mạn nói xong, liền bắt đầu trước, tìm một búp măng nhú lên, dùng sức bẻ gãy.
Bạc Hạc Hiên cũng không lười biếng, chỉ trong một lát, hai người đã bẻ đầy một sọt lớn sau lưng.
Khương Mạn còn đào được một ít mộc nhĩ và nấm morel ở khu rừng bên cạnh, còn có không ít quả dại.
“Còn thiếu chút gì đó……” Khương Mạn lẩm bẩm, nhấc hộp phi tiêu lên, lại chui vào khu rừng, không quên nói với Bạc Hạc Hiên: “Anh ở đây đợi tôi.”