*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô nở nụ cười vô cùng sáng lạn: “Không khí của sự tự do không còn nhiều nữa đâu.”
Không bao lâu sau khi cô nói xong, điện thoại của những vị lãnh đạo cấp cao này đều reo lên, sau khi từng người một nghe máy thì đều luống cuống tay chân, chạy hết ra ngoài.
Trong nháy mắt, các lãnh đạo cấp cao của Evergreen Capital đều đi hết.
Advertisement
Cuộc gọi video vẫn đang tiếp tục, trên màn hình chiếu đối diện chiếc bàn dài, Khương Mỹ Lâm lạnh lùng nhìn Khương Mạn.
“Cô chính là Khương Mạn?”
Khương Mỹ Lâm nhìn cô một cách khinh thường: “Cô cho rằng chỉ cần phá hủy một Evergreen Capital nhỏ bé là có thể làm lung lay cốt lõi của nhà họ Khương sao? Thế thì thật là ngây thơ.”
Advertisement
Khương Mạn vẫn tươi cười, chỉ nói ba từ: “Cô thua rồi.”
Khương Mỹ Lâm trầm mặt xuống: “Đây là Đế Quốc, không tới lượt mấy kẻ bị vứt bỏ của nhà họ Khương tới chỉ đạo!”
Khương Mạn chống tay lên má, nhàn nhã nhìn cô ta: “Thế thì sao, cảm giác thua trong tay những kẻ bị vứt bỏ như thế nào?”
Khương Mỹ Lâm vỗ mặt bàn đứng dậy: “Khương Mạn!”
“Thay tôi chào hỏi tới ba cô và bác cả của cô nhé, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.”
Khương Mạn nói giọng thong dong: “Người trẻ tuổi, bớt nóng giận, sẽ xấu đi đấy.”
Cô nói xong liền tắt cuộc gọi video.
Khuôn mặt gớm ghiếc của Khương Mỹ Lâm biến mất trong chớp mắt.
Đầu bên kia cuộc gọi video, Khương Mỹ Lâm nhìn màn hình tối đen vừa bị tắt, giống như dùng hết sức đánh vào bông gòn, không những không thể làm tổn thương đối phương mà còn bị phản ngược lại!
“Đồ khốn kiếp.”
Cô ta nổi cơn thịnh nộ, trực tiếp đẩy chiếc máy tính xuống đất.
“Nhị tiểu thư bớt giận, vì một đứa con hoang mà tức giận thì không đáng.” Người thư ký vội vàng khuyên giải.
“Mối liên hệ giữa chúng ta và Evergreen Capital đã hoàn toàn bị cắt đứt, cho dù có điều tra thì không không tra tới chỗ chúng ta được.”
“Câm miệng! Chỉ vài kẻ bị vứt bỏ của nhà họ Khương mà dám làm tôi mất hết mặt mũi, sau này tôi làm gì còn chỗ đứng trong gia tộc nữa?”
Sắc mặt Khương Mỹ Lâm khó coi: “Mấy kẻ ở chi chính ỷ vào có bác cả chống lưng, đã chiếm hết chỗ ngon và tài sản trong gia tộc rồi! Anh cả lại vô tích sự, sau này chi thứ hai của chúng ta……”
Khương Mỹ Lâm còn chưa nói xong, một ông lão đã gõ cửa tiến vào.
Sau khi nhìn thấy đối phương, Khương Mỹ Lâm thu bớt sự giận dữ của mình lại.
Ông lão nói: “Nhị tiểu thư, tiên sinh ở dinh thự chờ cô.”
Khương Mỹ Lâm sắc mặt thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ căng thẳng.
Chuyện lần này, vẫn bị truyền tới tai ba rồi sao ……
Biệt thự Nam Sơn là tài sản riêng của người bác thứ hai nhà họ Khương.
Hiện nay người đứng đầu gia tộc họ Khương là Khương Nghiệp Thành còn người thứ hai lên là Khương Nghiệp Minh, chính là cha của Khương Mỹ Lâm.
Khương Mỹ Lâm xuống xe, liếc nhìn cổng biệt thự Nam Sơn, nhíu mày.
“Tại sao cha cháu lại ở đây?” Khương Mỹ Lâm đi đến phía trước hỏi một ông lão.
Ông lão này là quản gia của nhà bọn họ và cũng là người thân tín của của Khương Nghiệp Minh.
"Bệnh của người đó đó lại tái phát" Ông lão trả lời.
Khương Mỹ Lâm mím môi, khi gần đến vườn hoa, cô ta nhìn thấy một bóng người thậm thà thậm thụt ở đằng xa.
Khương Mỹ Lâm gọi: "Khương Tiểu Bảo?!"