*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tấm ảnh này sao anh cũng lồng vào khung vậy?” Khương Mạn lầm bầm nói.
Bạc Hạc Hiên cười: “Thì ai bảo chúng ta chỉ có mỗi tấm ảnh chụp chung này làm gì.”
“Vớ vẩn, ban đầu chúng ta còn từng chụp chung ảnh bìa đôi của ‘Ma Tú’ kia mà.”
Advertisement
“Không giống nhau, đó là công việc.”
Khương Mạn liếc anh một cái, ánh mắt Bạc Hạc Hiên nghiêm túc, cô suy nghĩ một lúc, đúng là có chuyện như vậy thật.
Lúc chụp ảnh bìa đôi, anh ấy là Lâm Mặc, cô là K, hai người đều là đắm chìm trong nhân vật.
Advertisement
Nhưng trong tấm ảnh chụp chung ở ‘Một cuộc sống khác’, cô là cô, ăn mặc phong cách nông thôn, cả người là màu đỏ phối cùng màu xanh, đầu tóc bù xù như con gà lôi thành tinh, buộc tóc chỉ để tập trung ăn, chẳng quan tâm tới điều gì khác!
Những người khác thì đang nói chuyện hoặc đang nhìn camera.
Mà Bạc Hạc Hiên……
——Anh đang nhìn cô.
——Trong mắt chỉ có cô.
Khương Mạn cong môi, ngẩng đầu nhìn anh trong màn hình, xoay tấm hình lại: “Anh đang nhìn lén em.”
Bạc Hạc Hiên đính chính lại, “Là nhìn lén một cách quang minh chính đại.”
“Tấm ảnh chụp chung này em xấu quá, ê kíp chương trình thật là quá đáng, lão Lý Âm chắc chắn là cố ý, chộp lấy tấm ảnh xấu của em.” Khương Mạn làu bàu.
Trước kia sao cô không cảm thấy hình tượng của mình khó coi nhỉ?
“Khá đẹp mà, giống một con chuột đồng nhỏ.” Bạc Hạc Hiên nhịn cười. Ăn tới mức hai má phồng cả lên.
Khương Mạn lườm anh một cái: “Có phải anh đang phê cần không? Có tên nam sủng nào dám ăn nói như thế với nữ vương đại nhân không?”
“Nữ vương đại nhân khi nào trả tiền lương còn nợ và cho anh một cái danh phận đi rồi hãy tính.” Bạc Hạc Hiên trêu chọc nói: “Nam sủng cũng có nhân quyền đấy.”
“Thế thì trách em à?” Khương Mạn hứ một tiếng, giọng nói dịu dàng đi một chút: “Còn bao lâu nữa mới hết cảnh quay vậy?”
“Nhanh thôi.”
Nói tới công việc, Bạc Hạc Hiên cũng có chút bó tay.
Những cảnh sau của anh thật ra cũng không nhiều, nhưng đều rất rải rác, nếu không thì cũng không kéo dài lâu như vậy.
“Đúng rồi, chị Lam nói ‘Kẻ giết người’ được đề tên trong giải Thanh Điểu rồi.”
Khương Mạn chống cằm: “Ngôi vị ảnh đế năm nay chắc không phải lại là anh nữa chứ?”
Bạc Hạc Hiên mỉm cười nhìn cô: “Không phải em cũng nằm trong danh sách rồi đó sao?”
“Nhưng em cũng đâu phải diễn viên chính, chỉ là nữ diễn viên phụ thôi mà.” Khương Mạn nhún vai, “Đợi sau này em đóng nhiều phim hơn, tranh thủ vượt qua anh.”
“Ừ, cố lên, cố gắng kiếm tiền nuôi anh.”
Khương Mạn nghe xong câu này của anh thì trợn trừng mắt, không nhịn được mà bật cười: “Sự ăn bám này của anh đúng là không có giới hạn nhỉ.”
Câu này mà đổi lại là người đàn ông khác nói thì trăm phần trăm là sẽ bị đánh chết.
Bạc Hạc Hiên tiếp tục trêu đùa: “Phụng chỉ ăn bám, không dám không ăn.”
(*Phụng chỉ: chiếu theo ý chỉ của nhà vua.)
Khương Mạn bật cười mà lườm anh một cái, cũng thật biết cách nắm điểm yếu của người khác!