Khương Mạn đúng là bất ngờ về Bạc Hạc Hiên, đưa tay chạm vào những vũ khí này, cảm giác lạnh lẽo truyền qua đầu ngón tay. Mỗi một món vũ khí ở đây đều vô cùng sắc bén.
“Đừng có chạm vào mấy cái gai, ở đầu có bôi chất độc thần kinh.”
Bạc Hạc Hiên nhắc một câu, lúc này màn hình đưa qua đưa lại làm anh không nhìn thấy phản ứng trên mặt cô. Trong lòng…….có chút khẩn trương. Trong thế giới của anh, đều là gai sắc lạnh, sắt thép vô tình.
Advertisement
Nếu có là một loại thực vật sống dưới ánh mặt trời thì cũng là một loại thực vật đầy gai góc. Đó là thứ duy nhất anh dám để lộ ra ngoài, còn rất những vũ khí này anh chỉ dám cất nó ở dưới tầng hầm.
Anh không phải là người ấm áp, nhưng luôn vô thức muốn thân cận với cô, mọi người đều tưởng anh là người sưởi ấm cho cô. Nhưng có ai biết, từ đầu tới cuối anh mới chính là người tham lam muốn bám vào hơi ấm trên người cô……
“Yêu Nhi?”
Advertisement
Phía bên kia điện thoại Khương Mạn cứ im lặng mãi, Bạc Hạc Hiên lại càng căng thẳng. Đầu ống kính xoay một lúc thì nhìn thấy mặt Khương Mạn. Vì đã uống rượu lúc nãy nên mặt cô có chút ửng đỏ, đôi mắt sáng ngời mê hoặc hơn lúc bình thường. Khoé mắt có chút vui vẻ, trong đôi mắt còn có sự sùng bái.
“Bạc Yêu Nhi, anh lợi hại quá!”
“Sao cái gì anh cũng biết vậy?”
Bạc Hạc Hiên ngốc tại chỗ, trong mắt anh như nhìn thấy cảnh đẹp trước giờ chưa bao giờ được thấy. Không có sự chán ghét khinh bỉ, không có phản kháng và xa cách, cô vui vẻ như một đứa trẻ, bộc lộ với anh niềm vui của bản thân.
Hoá ra……những điều anh lo lắng, đều là điều thừa.
“Sau này em có thể thường xuyên tới đây không?” Khương Mạn nhẹ nhàng hỏi lại.
Ở Mạt Thế cô cũng tự làm vũ khí, nhưng mà không có những nguyên liệu tốt như thế này, cô phải mua ở chợ đen, sau đó lén lút làm lại, thật sự không vui chút nào!
“Đương nhiên được.”
Cô cười hihi sau đó quay đầu lại thấy sau chỗ luyện vũ khí còn có một cánh cửa nhỏ,
“Cánh cửa đó đi đâu?” cô hỏi
Bạc Hạc Hiên nhếch mép: “Phòng giám sát camera.”
À há!
Tóc trên đầu Khương Mạn như dựng đứng hết cả lên! Hay lắm, hoá ra giấu ở đây, chỗ này là nơi cất giữ lịch sử đen tối nhất của cô!
Khương Mạn lại uống một ngụm rượu, dùng tư thế dũng mãnh xông vào trong. Trong phòng là một mảng tối đen, cô vừa bước vào thì đèn tự bật lên. Một cái màn hình vẫn còn đang sáng chiếu đến từng ngóc ngách trong biệt thự.
Một số màn hình khác thì tối đen, có vẻ như đã bị người khác tắt đi.
“Mấy chỗ đó không bật camera lên à?” Khương Mạn hỏi.
“Là phòng em nghỉ lại lần trước, anh đã tắt camera đi.” Bạc Hạc Hiên trả lời.
Khương Mạn cong khoé môi, nhưng mau chóng điều chỉnh tâm trạng.
Cô chống cằm cao ngạo nhìn màn hình: “Quân tử vậy hả?”
“Giả vờ đấy.” Bạc Hạc Hiên có chút hối hận nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực: “Rất nhanh thôi sẽ không phải giả vờ nữa.”
Nghe được thâm ý của câu nói, Khương Mạn lườm anh một cái. Sau đó nghiêm túc nghiêng đầu ho một tiếng, “Em sẽ mau chóng quay lại kiểm tra camera, cho anh hai phút suy nghĩ xem có chuyện gì không muốn cho người khác xem không!”
“Lịch sử đen tối của Yêu Nhi em?”
“Bạc Hạc Hiên!!” Khương Mạn giận dữ hét lên.
Bạc ảnh đế rất thật thà, dùng ánh mắt ngây thơ nhìn cô: “Sau việc đó có người bảo viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ cho anh.”
“Bản kiểm điểm đâu?”
Khương Mạn: Mẹ kiếp! Cô quên rồi! Bạc Hạc Hiên cái đồ quỷ keo kiệt!
Khương Mạn quyết định dừng cái chủ đề bất lợi với mình này lại.
“Không nói nữa, em bắt đầu kiểm tra camera.”
Khương Mạn nghiêm túc ngồi vào bàn, bắt đầu tìm kiếm lại những bản ghi trước đây. Cô ăn canh nhiễm khuẩn vào ngày nào nhỉ?