Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show

Chương 730




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lai lịch của nhóm người muốn giữ Arthur trong rừng tuyết lần trước không hề đơn giản. Sau khi trở về, ở Bắc Thành lại có một chiếc trực thăng được điều động để đưa cô đến buổi concert..  

Tất cả những chuyện này chắc chắn không nằm trong khả năng của một ảnh đế bình thường!  

Advertisement

Ngay lúc ba người Trần Bảo đang bị ấn đầu xuống thì có một giọng nói vang lên: "Ôi, sôi động quá nhỉ?"  

Lại có một nhóm người khác đi tới.  

Người thanh niên đứng đầu đẹp trai, da trắng nõn, tuổi tác không lớn, có lẽ mới khoảng hai mươi tuổi.  

Advertisement

Nhưng với một kiểu tóc vuốt ngược lên, toàn thân mặc đồ lông chồn khiến người ta có cảm giác anh ta giống như đứa con trai ngu ngốc của một ông chủ nào đó.  

Bên cạnh còn có một người đàn ông khác cao hơn anh ta một chút, vẻ mặt mất kiên nhẫn, đẹp trai nhưng xấu xa, điều đáng chú ý nhất chính là nốt ruồi ở giữa lông mày.  

Chỉ liếc mắt một cái, người đàn ông đã thấy Khương Mạn trong đám đông đó, đồng tử ngay lập tức mở to!  

Anh ta buột miệng nói: "Tôn Đại Ngọc!!"  

Hả? Khương Mạn vểnh tai lên nghe, Đại Ngọc đến rồi à? Ở đâu vậy?  

Cô nhìn xung quanh một vòng, tự hỏi, cô không nhìn thấy Đại Ngọc mà?  

Sở Thánh Kỳ không ngờ hôm nay ra ngoài ăn cơm lại có thể tóm được người. Người phụ nữ chết tiệt này đã khiến anh ta mất công chạy đến phía Bắc trong, còn suýt chút nữa đã bị Bạc Hạc Hiên bẻ gãy tay!  

Khi về còn bị ông lão ở nhà mắng một trận!  

"Tôi đang gọi cô đấy! Khương Mạn! Đồ nói dối!"  

Sở Thánh Kỳ chỉ vào cô và hét lên, sải bước về phía trước.  

Lúc này Khương Mạn mới để ý đến anh ta, nhìn chằm chằm vào nốt ruồi giữa lông mày của anh ta một lúc, nhưng không nói gì.  

"Cô đang nhìn ngang nhìn dọc cái gì?! Không nhận ra tôi sao?" Sở Thánh Kỳ tức giận nói.  

“Ừm.” Khương Mạn gật đầu: “Anh là ai vậy?  

Câu trả lời này... khiến Sở Thánh Kỳ tức đến nghẹn họng, anh ta nghiến răng nghiến lợi, nhếch mép!  

"Cô giỏi lắm! Đã quên tôi nhanh như vậy rồi sao?"  

Khương Mạn nhíu mày, nheo mắt, không phải bởi vì cô không lịch sự, mà là bởi vì con người cô...  không thích nhớ tới những người và những việc không liên quan đến mình! Đương nhiên, nếu bên kia đẹp như Bạc Hạc Hiên thì có lẽ sẽ có ngoại lệ!  

"Tôi nhớ ra rồi, ánh chính là Sở..."  

Khương Mạn nhìn chằm chằm vào nốt ruồi giữa hai lông mày của anh ta.  

Sở Thánh Kỳ nghĩ rằng cô đã nhớ ra nên vẻ mặt đã dịu xuống một chút.  

Kết quả, Khương Mạn buột miệng: "Sở mục tiêu ( ở đây chỉ mục tiêu ngắm bắn trong bắn cung hoặc bắn súng), đúng không?"  

Sở mục tiêu là cái quái gì vậy?!  

Sau khi nhận ra "mục tiêu" mà Khương Mạn nói đến ám chỉ điều thì sắc mặt của Sở Thánh Kỳ trở nên vô cũng khó coi, một tràng cười vang lên sau lưng anh ta.  

"Ha ha ha! Sở mục tiêu đúng là một cái tên hay! Cũng có người nói ra sự thật rồi. Xem ra người có nốt ruồi ở giữa lông mày không phải là Bồ Tát, mà là mục tiêu hình người!!"