*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cô cũng vì nghe thấy tin tức nên mới về công ty sao?”
Tin tức gì? Khương Mạn vẫn duy trì sự im lặng như cũ.
Advertisement
Lam Tâm nói: “Thiên Phong Entertainment bị thu mua rồi, vì trí CEO đã đổi người, nếu cô cũng muốn chấm dứt hợp đồng thì bây giờ chính là thời điểm tốt nhất.”
Lam Tâm nhìn cô đầy thâm ý: “Phong Lăng tuy không còn là CEO nữa, nhưng trong nội bộ công ty vẫn còn rất nhiều người cũ nghe theo lời của anh ta.”
Advertisement
“Cô tiếp tục ở lại cũng không có lợi gì, chi bằng nhân cơ hội này mà tính toán sớm đi.”
Ánh mắt Khương Mạn khẽ động, nói lời cảm ơn với Lam Tâm, đợi lên tới tầng rồi hai người chia ra hai ngả.
Lúc đi, Lam Tâm nhìn Khương Tử Mặc đằng sau lưng cô một cái, sắc mặt có chút kỳ lạ.
Khương Mạn cả đoạn đường đều suy nghĩ về lời Lam Tâm nói, xem ra khoảng thời gian cô đi đóng phim, trong công ty đã xảy ra rất nhiều chuyện?
Thiên Phong Entertainment bị thu mua, vị trí CEO của Phong Lăng bị lật rồi?
Đây là kiệt tác của anh cả sao?
Lúc sắp tới văn phòng của chị Lam, thì thấy một người được cả đoàn người vây quanh đang đi tới, người dẫn đầu ăn mặc như một người đàn ông cấp cao.
Rõ ràng nên có dáng vẻ như không chốn dung thân, nhưng lại bố trí cho anh ta cái khí thế như là ‘Ông đây sẽ giành lại mảnh giang sơn này.’
Trừ tổng giám đốc Phong, Phong tinh dầu thì còn có thể là ai?
Lúc nhìn thấy Khương Mạn, sắc mặt Lăng Phong liền thay đổi.
“Khương Mạn?”
Tới giờ anh ta vẫn còn nhớ Khương Nhuệ Trạch hôm đó đã đập cho anh ta nhập viện như thế nào, suýt chút nữa còn lấy luôn mạng của anh ta!
Ngay sau đó, tập đoàn nhà mình lại xảy ra chuyện, công ty giải trí này lại bị thu mua!
Lăng Phong tuy là không có chứng cứ, nhưng trong lòng anh ta đoán gia đình mình liên tiếp bị đả kích hai ba lần, chắc chắn là Khương Lệ Sính âm thầm ra tay từ phía sau!
Chưa biết chừng bọn họ đã tìm tới người em gái Khương Mạn này rồi!
“Em tới thật đúng lúc, anh có chuyện muốn hỏi em!”
Lăng Phong bước từng bước lớn về phía cô, ngược lại không còn khách khí sến rện như trước kia nữa, giơ tay muốn chộp lấy cánh tay của Khương Mạn.
Tay anh ta vừa vươn ra, Khương Mạn đã nhấc tay túm lấy ngón cái của anh ta, trực tiếp bẻ ngược ra sau.
“A!!!” Lăng Phong hét lên thảm thiết.
Ngẩng đầu đối diện với đôi mắt lạnh lùng.
Khương Mạn cong môi: “Vừa gặp mặt đã muốn động tay động chân, tổng giám đốc Phong lại muốn vào viện nằm vài tháng sao?”