*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sao tôi thấy bài hát này cứ giống như một lời từ biết vậy, không phải chứ…..”
Người hâm mộ bắt đầu thảo luận, nhiều người đã sụt sịt khóc thành tiếng. Họ hò reo cái tên Nine.
Advertisement
Khương Tử Mặc trên sân khấu lại làm động tác im lặng. 100.000 khán giả phía dưới lập tức im lặng.
Khi đoạn nhạc mở đầu vang lên, khán đài tối đen như mực, một chùm sáng từ trên cao rọi xuống, bóng hình cô độc đứng trong chùm ánh sáng, âm thanh cất lên:
Advertisement
“Băng tuyết biến thành gai nhọn, núi sông chảy dài bao lấy anh và em
Anh ở bên này đưa mắt nhìn dòng máu đã nguội lạnh, em vẫn kiên cường tới phút cuối
Đập vỡ vách ngăn vô hình này, làm sao để chuyển nghịch thời khắc tàn nhẫn này, làm sao để thoát khỏi cơn ác mộng
Rất muốn rất muốn……”
Tiểu Man, anh muốn tới thế giới nơi em sống.
m thanh của Khương Tử Mặc khô khốc, giống như lời lẩm bẩm yếu ớt. Đột nhiên đèn bật sáng, cả sân khấu như bừng lên những tiếng gọi, bọn họ nhìn thấy những thảm cỏ xanh mướt xung quanh sân khấu, đó không phải là hiệu ứng ảo, như là chuyển cả thiên nhiên xanh mướt vào trong buổi nhạc hội này.
Khương Tử Mặc đứng ở giữa, quần áo màu trắng, nhìn như một bức tranh sơn dầu nghệ thuật. Giọng hát của anh ấy thay đổi, giống như muốn phát huy hết khả năng của bản thân. Nhưng giai điệu ở đoạn này lại vô cùng dịu dàng.
“Anh chả còn gì lưu luyến với thế giới này
Muốn đưa em tới một nơi xa xôi
Anh đưa em đi ngắm những điều tuyệt vời
Anh muốn để em nghe tiếng chim hót
……”
Tiếng hát nhẹ nhàng ru dương như chứa đựng tình yêu tha thiết. Tất cả vẻ đẹp của thế giới như tập trung về nơi đây, khung cảnh trên sân khấu không ngừng biến hoá, giống như thiên nhiên bốn mùa xuân hạ thu đông.
Người hâm mộ ai nấy đều đã nước mắt ướt cả mặt. Cảm xúc trong từng câu từng chữ, cứ từ từ thấm vào tim mọi người.
“Nếu thế giới có một phép màu, xin hãy phá vỡ khoảng cách không gian
Nếu binh sĩ có thể ngăn được đói rét và ác quỷ
Nếu anh đến bên em liệu có thể trở thành một bức tường vững chắc bao lấy và che chở cho em……”
Có thể nói từ “bức tường” kia đã làm mọi người vỡ oà cảm xúc, Khương Tử Mặc cũng bắt đầu nghẹn ngào. Bài hát này anh đã dùng tất cả kỹ năng, khả năng của mình, như thể anh hát nó chỉ để cho một người duy nhất nghe.
Nếu em có thể nghe được thì tốt biết mấy.
Người hâm mộ không kìm nổi nước mắt, rõ ràng là một bài hát với ca từ ấm áp, tại sao lại buồn đến thế này.
Khương Tử Mặc hít vào một hơi thật sâu, ánh sáng xung quanh cũng mờ dần, bóng tối lại trở lại, ánh đèn sân khấu chiếu vào người anh, khoảnh khắc đó anh lại cô độc một mình.