*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời nói này tuy khó nghe, nhưng lại là sự thật, bọn họ quả thực không có quyền quyết định thay Khương Mạn.
Ngược lại là Sở Thánh Kỳ trợn trắng mắt, nhưng cũng không cãi lại.
Advertisement
Vân Chí Sam thở dài, nhìn ông cụ nói: “Học trò cũng không nói gì thêm nữa, nhưng mà thầy tới chuyến này đã chậm trễ rồi.”
“Con bé Khương đã hết cảnh quay và rời khỏi đoàn phim rồi, thầy tới đòi người nhầm chỗ rồi.”
Advertisement
Sở Thái Bình sắc mặt thay đổi, giống như đấm vào bông, rất đau lòng.
“Sao cậu không nói sớm?”
Thấy dáng vẻ ông lão chịu thiệt, đồng chí lão Vân thầm vui vẻ.
Ai bảo thầy tranh giành người với trò cơ!
Ông ấy tỏ vẻ vô tội, nói: “Thầy cũng đâu có hỏi học trò ……”
Ông Sở câm nín, cố ý chạy tới đây một chuyến, kết quả lại là công cốc?
Ông tiếp tục ở lại đây cũng chẳng để làm gì, chỉ là ngay trước lúc đi, ông lại nhìn Bạc Hạc Hiên đầy hàm ý.
Cuối cùng cũng không nói gì cả, dẫn người đi luôn.
Nhưng Sở Thánh Kỳ lại không sợ chết mà nói một câu: “Anh rất khá, tôi nhớ kỹ anh rồi.”
Anh ta vừa nói xong, giọng nói tức giận của ông Sở vang lên trong phòng nghỉ: “Cái thằng nhãi ranh này, còn không mau cút ra ngoài!”
Sở Thánh Kỳ nghiến răng, hùng hùng hổ hổ: “Ông điên mất rồi, rốt cuộc ai mới là cháu của ông vậy ……”
Cả ngày chẳng lúc nào cho cháu ông thể diện hết!
Cháu mà mà là nhãi ranh thì ông là gì? Lão già lẩm cẩm à?
Bên ngoài phòng, gió rét căm căm.
Sở Thánh Kỳ sắc mặt khó coi: “Rốt cuộc cháu có phải cháu ruột của ông không vây?”
“Nhặt ở bãi rác đấy.” Ông Sở lườm anh ta một cái, giọng điệu không được tốt.
“Cháu biết ngay mà” Sở Thánh Kỳ nghiến răng nghiến lợi: “Lẽ nào cái thằng ban nãy mới là cháu ruột của ông nên ông mới bên nó như vậy?”
Sở Thái Bình cầm cây gậy của mình lên, muốn vụt vào người thằng nhãi ranh này.
Cuối cùng, ông cụ vẫn không xuống tay, sa sầm mặt nói: “Thằng nhãi này, tối ngày gây chuyện, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện!”