*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đang nói thì tiếng chuông cửa vang lên.
Khương Mạn đi nhìn xem, “Bác sỹ tới rồi, em tạm thời không nói với anh nữa nhé.”
Advertisement
“Được.”
“Đúng rồi.” Khương Mạn vội vàng nói một câu: “Chocolate em thực sự rất thích.” Nói xong, cô cúp máy.
Advertisement
Bạc Hạc Hiên không khỏi bật cười.
Khương Mạn à……thật là khiến người ta không thích cũng khó.
Vừa tắt điện thoại, anh lại thấy em gái anh gọi điện thoại tới rồi, lúc nãy đang nghe điện thoại, em gái anh cứ gọi điện tới mãi.
“Chị dâu không sao chứ?”
Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng.
Giọng nói của Bạc Thiên Y mang vẻ chán nản: “Em không nên làm chocolate thủ công gì đó mới phải, em đúng thật là một đứa……”
“Thiên Y” Giọng Bạc Hạc Hiên trầm xuống: “Chị dâu em rất thích món quà này.”
Bạc Thiên Y im lặng một lát rồi mới nói tiếp: “...anh.”
“Nhưng lần sau thì em đừng vào bếp vẫn hơn.” Bạc Hạc Hiên đổi chủ đề: “Không cần vội vàng lấy lòng chị dâu, tìm chỗ dựa cho bản thân.”
Quả nhiên, giọng nói của Bạc Thiên Y lập tức cứng ngắc: “Ai tìm chỗ dựa chứ? Anh đừng có nói vớ vẩn, mà phải nói tới anh kìa, rốt cuộc đã tán đổ được chị ấy chưa?”
“Tán được rồi, nhưng lại giống như là chưa tán được.”
Bạc Thiên Y: Ý gì vậy?
Bạc Hạc Hiên: “Em cũng ngoan ngoãn một chút, nhớ uống thuốc đúng giờ.”
Bạc Thiên Y: “Tắt máy đây, tạm biệt!”
……
Bởi vì một bãi nước tiểu của chó Ngạo Thiên, mà Khương Nhuệ Trạch suýt chút nữa thì chà rách cả da của bản thân, sau khi anh tắm xong đi ra thì phát hiện em gái mình không thấy đâu nữa!
Tên nhóc quỷ Arthur cũng không thấy bóng dáng đâu cả!
“Không phải chứ, tên nhóc quỷ đó dẫn em gái bỏ trốn rồi à?”
Khương Nhuệ Trạch vội vàng gọi điện thoại, sau khi biết Khương Mạn và Arthur đi bệnh viện thì cả người đều cuống quýt hết cả lên.
“Không sao, chỉ là.... ăn đồ ăn rồi bị đau bụng thôi ……”
Khương Mạn viện cớ giải thích mấy câu: “Em và Arthur sẽ về sớm thôi, hộp chocolate ở trên bàn, anh ba cất đi giúp em nhé.”