*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh quay này đúng là đủ sức làm đau tim. Không có những tiếng la hét điên cuồng nhưng loại đau lòng đến tột độ này đúng là thứ dày vò người ta nhất!
……
Advertisement
Đồng chí lão Vân vừa vui mừng lại vừa đau lòng, rút khăn giấy ra lau nước mắt, mắt mũi đỏ hoe như là nhập cảm xúc với mạch phim, suýt chút nữa nước mắt chảy thành dòng.
Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên như làm cho hai nhân vật này sống thật sự!
Advertisement
Những nhân viên xung quanh cũng cảm thấy cay mũi, cũng không biết là mình đang khóc hay do lạnh quá mà ch ảy nước mũi.
“Lan Quy Bất Ly đồng quy vu tận, tim tôi như muốn vỡ nát rồi……”
“Cái kết cục này đúng là giày vò lòng người, Bất Ly dùng cả tính mạng để giết Lan Quy, đây đúng là hận đến tận xương tuỷ……”
Tự Thiên Sách từ trong phim trường đi ra, Vân Chí San cũng yên lặng lại vỗ vào đùi mình rồi đứng lên.
“Diễn tốt lắm, diễn tốt lắm!!!”
“Thiên Sách thấy thế nào?”
Mặt Tự Thiên Sách nhăn nhó, không phải không vui mà do cảm xúc còn chưa bình tĩnh lại hoàn toàn.
“Thôi bác đừng hỏi, suýt chút nữa không thoát vai được, cháu còn như thế này thì hai người trong kia chắc còn khổ hơn……”
Anh ta thở dài một hơi, đang định nói tiếp thì nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai đứng bên cạnh còn nhăn nhó hơn cả mình……
Đồng chí lão Vân cũng giật mình nhìn qua, phản ứng của hai anh em nhà họ Khương này, hình như không được đúng lắm.
Mặt Khương Nhuệ Trạch đen như cái đít nồi, mặt Khương Vân Sênh cũng khó coi không kém.
Khương Nhuệ Trạch bẻ khớp tay: “Hắn và em gái nhỏ lúc nãy là…..hôn thật à? Không phải mượn góc quay đúng không?”
“Diễn viên mà, đây đều vì công việc…..”Khương Vân Sênh nghiến răng nghiến lợi nói, cố gắng tìm lại lý trí, nhưng vẫn thất bại: “Kể cả là công việc cũng không nhịn nổi nữa rồi…..”
Khương Nhuệ Trạch siết chặt nắm đấm, “Em gái có thể nhịn nhưng anh trai không nhịn nổi! lần này Bạc Hạc Hiên nhất định phải chết!!”
Trong trường quay hai người vẫn ôm chặt nhau như cũ. Tạo hình của Khương Mạn bây giờ như một con nhím, trên lưng toàn là mũi tên. Cô hít một hơi thật sâu, từ từ hồi phục cảm xúc.
“Đỡ hơn chưa?” Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng hỏi.
Cô ừ một câu rồi ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên cảm thấy bối rối mê mang. Tự nhiên hỏi một câu: “Thật ra em thấy dao cuối cùng của Bất Ly, Lan Quy có thể tránh được.”