*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thím ấy vẫn chưa đồng ý sẽ lấy chú sao?” Cậu bé lại hỏi.
Bạc Hạc Hiên: Trên thực tế... thậm chí anh còn chẳng có danh phận gì...
Advertisement
Thấy anh im lặng, Arthur cau mày: "Hoá ra chú kém cỏi như vậy à?"
Bạc Hạc Hiên hít một hơi thật sâu, phớt lờ cậu bé, xoa xoa lông mày.
Advertisement
Quả nhiên, trong thời kỳ nổi loạn, bọn trẻ thật khó dạy bảo!
Anh đột nhiên hối hận vì đã tự ôm cục rắc rối này vào người… Một suy nghĩ hiện lên trong đầu, anh cụp mắt xuống, không nhịn được cười. Rõ ràng anh ghét nhất là phiền phức nhưng lần này sao vậy nhỉ?
Nhưng đề xuất của cục rắc rối nhỏ này cũng không tồi, ba người sống cùng nhau?
Ánh mắt Bạc Hạc Hiên dần trở nên ấm áp, cuộc sống như vậy chắc hẳn là rất tốt.
Sự xuất hiện của Arthur chỉ giống như một khúc nhạc dạo.
Không tạo ra quá nhiều ảnh hưởng, chỉ là cậu bé giống như một cái đuôi nhỏ, hoặc là đi theo Bạc Hạc Hiên, hoặc là đi theo Khương Mạn.
Tới bây giờ, người trong đoàn phim vẫn chưa ai biết được gương mặt thật của cậu bé, dù sao thì mỗi ngày trên đầu cậu bé cũng đội một cái mặt nạ chống nắng đi bơi hình Pikachu.
Nghỉ ngơi được hai ngày, lại tiếp tục quay phim.
Khương Vân Sênh rất quen thuộc đối với trường quay, bởi vì anh ấy cũng là đạo diễn, anh ấy và Vân Chí Sam cũng đặc biệt hợp ý nhau.
Hai người lúc nào cũng có đề tài để nói chuyện, một khi đã nói là sẽ không thể dừng lại được, giống như là chỉ tiếc vì gặp nhau quá muộn.
Còn về Khương Nhuệ Trạch……đầu óc ngu si tứ chi phát triển thì lại không hề nhàn rỗi, người trong đoàn phim cần bê vác vật gì nặng cũng đều sẽ tìm tới anh ta.
Giữa hai người họ và Khương Mạn rốt cuộc có quan hệ gì, những người khác đều không hỏi nhiều.
Dù sao thì ở chung một chỗ cũng rất vui vẻ.
Vân Chí Sam cho hai người họ nghỉ ngơi cũng kha khá rồi, phải tiếp tục quay phim.
Cảnh hôm nay quay chính là cảnh chủ chốt, ba diễn viên chính đều có phân cảnh đặc biệt quan trọng.
Ngoại trừ bối cảnh trong phim trường thì còn phải chuyển sang quay ngoại cảnh.
Khương Vân Sênh và Vân Chí Sam ngồi cùng một chỗ, đều ngồi bên cạnh màn hình giám sát, Khương Vân Sênh tỏ ra rất mong đợi.
“Không thể không nói, con bé Khương Mạn đúng là một hạt giống tốt, nhìn nó diễn chung với Hạc Hiên thực sự là k ích thích.” Đồng chí lão Vân uống một ngụm trà:
“Nhưng mà không thể khen trước mặt con bé, nếu không nó sẽ vểnh đuôi lên trời mất.”