*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Mạn cau mày: "Cho dù anh có thay đổi gen thì cũng không có nghĩa là sẽ không bị ốm."
"Anh không sợ lạnh."
Advertisement
Anh cầm tay cô đặt lên mặt mình, cười nói: "Không lạnh đúng không."
Cô sờ sờ mặt của anh, quả thực là không lạnh, trong thời tiết này, khuôn mặt điển trai của Bạc Hạc Hiên rõ ràng là để lộ ra bên ngoài nhưng vẫn rất ấm.
"Chú Hiên, chị Mạn."
Advertisement
Một chiếc mặt nạ hình chuột màu vàng xuất hiện bên ngoài lều, đôi mắt tím đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Khương Mạn nhanh chóng ra khỏi lều, Bạc Hạc Hiên cũng đi ra theo.
Sau một đêm nghỉ ngơi, tâm trạng của Arthur dường như đã ổn định trở lại.
"Chúng ta về thị trấn trước đã." Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng nói.
Một đêm không về, có lẽ đoàn làm phim cũng đang rất lo lắng.
Ba người cưỡi ngựa trở về trại ngựa, sau đó mới lái xe về thị trấn.
Điện thoại của Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn hết pin nên tự động tắt nguồn.
Trở lại nhà khách trong thị trấn, khi bọn họ vừa xuất hiện thì lão Vân và những người khác vội vã chạy đến.
"Hai vị tổ tông ơi! Bác cho hai người nghỉ ngơi chứ không nói hai người biến mất. Tìm cả đêm không thấy người đâu, điện thoại thì tắt máy, bác còn tưởng rằng hai người chạy trốn rồi cơ!" Đồng chí lão Vân phê bình hai người bọn họ.
"Xin lỗi bác, xảy ra một chút chuyện, điện thoại bọn cháu đều hết pin nên bị sập nguồn ạ."
Có điện thoại vệ tinh, nhưng hôm qua có quá nhiều chuyện xảy ra nên quên mất chuyện liên lạc với đoàn phim.
Khương Mạn đứng bên cạnh, im lặng để Bạc Hạc Hiên nhận tất cả các hỏa lực, cô đáp lại lời của đồng chí lão Vân như một học sinh ngoan.
"Bác nói đúng."
"Rất là quá đáng!"
"Phải phê bình, phải viết bản kiểm điểm 5.000 chữ!"
Vân Chí Sam nhìn cô:? Cháu lấy đâu ra can đảm để nói ra câu này vậy?
Bạc Hạc Hiên nhìn cô chằm chằm, đầy bất lực: "Đúng vậy, cháu là người xấu."
Ngay sau đó, những người khác nhận thấy bên cạnh họ còn có một cậu bé.
Chủ yếu là do mặt mạ Pikachu đó quá bắt mắt.
"Đây là…?"
Arthur dường như lần đầu tiên đến một nơi có người lạ, cậu bé có vẻ rất thận trọng nêm đứng sát Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn.