*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một trực giác khiến cô cảm thấy rằng người đàn ông này nhất định sẽ không bỏ rơi Arthur.
"Vì sau này chú sẽ là người giám hộ của cháu nên trước tiên chú muốn quy ước với cháu ba điều."
Advertisement
Giọng điệu của anh vẫn bình tĩnh.
"Thứ nhất là nghe lời."
Advertisement
"Thứ hai là nghe lời."
"Thứ ba..." Anh dừng lại, giơ tay kéo tai Pikachu trên đầu Arthur lên, nhẹ nhàng nói: "Học cách sống thật tốt."
Trong mắt cậu bé chỉ có vui mừng, cậu bé cúi đầu, sau đó gật đầu thật mạnh: "Cháu sẽ nghe lời."
Khương Mạn nhìn Bạc Hạc Hiên, giơ ngón cái lên, bàn tay còn lại đang nắm chặt tay Arthur và lắc mạnh.
Anh nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau, nhướng mày, muốn nói gì đó nhưng lại do dự. Arthur ngay lập tức rút tay ra và lùi về phía sau.
Khương Mạn không chú ý tới điều đó, cô nhìn Bạc Hạc Hiên nói: "Bây giờ chúng ta trở về à?"
“Chờ đã.” Anh lấy từ trong túi quần ra một cái còi nhỏ màu bạc rồi đưa lên miệng thổi nhẹ, tiếng còi cũng không quá vang. Một lúc lâu sau, khi trời sắp tối hẳn thì từ xa truyền đến một âm thanh.
Khương Mạn nhìn thấy một con ngựa đen đang phi nhanh từ sâu trong rừng tuyết ra, những hạt tuyết bay tứ tung dưới vó ngựa. Bờm đen được chải vô cùng mềm mượt, lông bóng mượt đến bóng loáng, trông rất cao quý và thanh lịch!
Nếu ngựa cũng có xếp hạng về nhan sắc thì con ngựa này chính là ngọc trai đen!
"Ngựa tốt! Béo và khỏe!" Khương Mạn buột miệng nói.
Bạc Hạc Hiên nhìn đưa ánh mắt hoài nghi của mình qua đó, béo... béo và khỏe? Đây có phải là đang mô tả đồ ăn không?
So với con ngựa màu đen này thì con ngựa mà họ vừa cưỡi hoàn toàn thua xa.
Arthur mở miệng nói: "Tiểu Hắc thật thông minh, không có bị những người săn trộm kia bắt được, tự biết chạy vào trong rừng để trốn."
Trong nháy mắt con ngựa đen đã phi đến gần, dừng lại trước mặt Bạc Hạc Hiên, khịt mũi, dụi dụi đầu vào anh một cách thân thiết.
Anh mỉm cười và vỗ vỗ vào đầu nó.
“Giới thiệu một chút, đây là cộng sự của anh - Tiểu Hắc.” Anh nghiêng đầu nhìn Khương Mạn.
Cô cười thành tiếng, bước lên phía trước nhìn chằm chằm vào con ngựa đen một hồi. Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Bạc Hạc Hiên và Arthur.