*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngoại hình của Arthur rất đẹp, giống như cậu bé Bắc u trong truyện tranh với mái tóc vàng nhạt. Đặc biệt nhất chính là đôi mắt lại là màu tím đẹp đến mức phi thực tế.
Da của cậu bé rất trắng, nhưng trắng đến mức không thật, thậm chí còn giống như mắc bệnh, như thể đã được tẩy bằng thuốc tẩy vậy. Ngay cả màu lông mi và lông mày cũng rất nhạt.
Advertisement
Chỉ với một que diêm mà thái độ của Arthur đối với Khương Mạn chuyển từ cảnh giác, ngạc nhiên sang tò mò.
Advertisement
Cậu bé nhìn về phía Khương Mạn có chút kích động giống như nhìn về phía đồng loại của mình, cảm xúc này bị cậu bé đè nén, che giấu nhưng vẫn vô tình để lộ ra một chút.
Ngọn lửa trên cành cây khô trên tay Arthur đã tắt, ánh mắt cậu bé lộ ra vẻ thất vọng giống như vẫn chưa đủ vui.
Khương Mạn nói nhỏ: "Không sao, sau này muốn xem chị lại làm ảo thuật cho em xem."
Mắt Arthur sáng lên rồi nhanh chóng trở nên xám xịt liếc về phía Bạc Hạc Hiên.
Bạc Hạc Hiên nói chuyện điện thoại xong quay lại, Arthur thấy vậy liền giấu nửa cành cây khô còn lại vào trong túi quần của mình.
Sau khi Khương Mạn nhìn thế, trong mắt thoáng hiện một nụ cười.
Bạc Hạc Hiên vờ như không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, cười nhẹ hỏi: "Có vẻ như hai người đã quen nhau rồi nhỉ?"
Arthur cúi đầu, không nói gì, nhưng cũng không phủ nhận.
Khương Mạn tự hào: "Em vẫn luôn được chào đón mà."
Anh vô thức đưa tay lên chạm vào mũi cô, mắt lóe lên, anh thu tay về, quay sang phía Arthur và nói: "Chút nữa sẽ có một nhóm người đến đây. cháu đã từng gặp người dẫn đầu đó rồi, anh ta sẽ đưa cháu đi."
Sắc mặt Arthur đột nhiên thay đổi: "Cháu không đi! Hiên, chú đừng nhốt cháu lại!"
Arthur vô thức muốn kéo vạt áo anh, đưa tay lên nửa chừng rồi lại buông xuống, trong mắt hiện lên vẻ u ám.
"Chú đã cho cháu tự do một lần rồi, cho cháu sống cùng Anthony theo ý của mình."
Giọng điệu Bạc Hạc Hiên lạnh nhạt, khi anh nói những lời này cũng không có ý né tránh Khương Mạn:
"Thực tế đã chứng minh Anthony là một người cha tồi, lựa chọn ban đầu của cháu là sai lầm."
Arthur mím môi không nói gì, như một con thú nhỏ cô độc, tự mình gặm nhấm vết thương của mình.
Vẻ mặt của Bạc Hạc Hiên không thay đổi: "Arthur, trước khi cháu có thể kiểm soát năng lực hành vi của bản thân thì cháu cần có một người giám hộ."