*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Suỵt.” Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng, tựa cằm vào đầu cô: “Sau này anh sẽ từ từ nói cho em biết, được không?”
Khương Mạn cụp mắt xuống, Bạc Hạc Hiên của giây phút này là cho cô cảm thấy tấm kính ngăn cách bọn họ vỡ rồi. Giống như lúc anh ấy thở hổn hển bước ra khỏi thùng xe ngày hôm ấy.
Advertisement
Khương Man nhẹ giọng gật đầu: “Được.”
Advertisement
Cô lại cụp mắt xuống suy nghĩ vì sao Anthony cố tình để người ta bắt con mình, rồi lúc sau lại giả vờ diễn cảnh bất lực như vậy?
Giống như là sợ ai đó đến trả thù vậy?
Nhưng sự hoảng sợ của anh ta khi đối diện với Bạc Hạc Hiên…..Anthony đó, sợ Bạc Hạc Hiên?
Khương Mạn nhớ lại lúc Anthony thét lên, anh ta nói tiếng Bắc u. Nhưng Khương Mạn……nghe hiểu.
Anh ta nói với Bạc Hạc Hiên: -- Cậu cũng là ác quỷ! Cậu và Arthur đều là ác quỷ!
Gió rét thổi vào mặt làm cho suy nghĩ tán loạn, Khương Mạn thở ra một hơi: “Chúng ta sẽ tìm được Arthur.”
Bạc Hạc Hiên chỉ nhẹ giọng ừ một tiếng, sau đó cụp mắt xuống che đi vẻ u tối trong đôi mắt: “Nó sẽ không có việc gì…..”
Anh ấy không lo lắng cho an nguy của Arthur, mà lo lắng việc sau khi đứa bé này mất khống chế……
Trong rừng tuyết, một nhóm khoảng bảy người đang dựng một cái lều nghỉ tạm. Có ba người hoặc là ngồi hoặc là đứng ở gần đó hóng gió. Trong đó có một kẻ giống thủ lĩnh, còn ba kẻ khác thì đang vây quanh một cậu bé.
Bọn họ hình như nói tiếng nước ngoài, trong đó có một gã đàn ông to béo nắm lấy tóc của cậu bé kéo mạnh lên. Biểu cảm trên khuôn mặt của cậu bé có vẻ ngơ ngác, đôi mắt màu tím biếc ngước lên lạnh lùng nhìn tên béo.
Đôi mắt ấy đầy sự khinh thường và cả thờ ơ. Nó khiêu khích tên béo, hắn tức giận tát mạnh vào mặt cậu bé.
“Thằng súc sinh mày còn dám nhìn tao à!”
“Anh, mau giết thằng súc sinh này đi! Em thấy nó cứ kỳ quái thế nào ấy, có khi bị thiểu năng nên bố nó mới không cần nó nữa!”
Mặt cậu bé bị dí xuống mặt tuyết, không ai nhìn được sự biến hoá trong đôi mắt ấy.
“Thằng nhóc này còn có ích, đừng đùa chết nó thế.”
Tên thủ lĩnh nhấp một ngụm rượu lạnh lùng nói: “Mấy thằng ngu kia, còn chưa kịp vào rừng đã bị người Đế Quốc bắt rồi, lô hàng này bên kia cũng cần gấp, lại không có người dẫn đường, không giao được hàng thì mạng chúng ta cũng chả còn!”