*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên ngoài màn hình là cảnh tượng im lặng như tờ, đồng chí Lão Vân đang cầm chiếc cốc giữ nhiệt sững sờ, Tử Thiên Sách nuốt nước miếng.
Những người khác: "... Vừa rồi... đã hô cắt chưa nhỉ?"
Advertisement
"Cái này... vẫn đang diễn à?"
"Hình như, hình như không đúng... không... không hề nói câu thoại nào..."
Advertisement
Lộ Lộ như nghẹt thở, ôm chặt bình giữ nhiệt, thì thào nói: "Cuối cùng... tình trạng quan hệ cũng thay đổi rồi sao?"
Chỉ có Tiểu Bắc rùng mình một cái: "Ôi, toang rồi... Lần này, boss thật sự sắp bị đánh chết rồi..."
Cảnh quay kết thúc, Khương Mạn mất một lúc lâu để có thể tẩy trang và cởi được cơ thể giả đó ra. Sau khi tẩy trang xong, thợ trang điểm nhìn vết tích trên cổ và mặt của cô, không khỏi nói:
"Ôi trời ơi, anh Bạc ra tay nhẫn tâm quá."
Trên mặt Khương Mạn có hai dấu vân tay, giống như bị người nào đó véo má tạo thành, trên cổ thì có vài vết hôn. Vì da cô trắng nên những vết này vô cùng rõ ràng.
"Không ổn..." Khương Mạn nhớ ra điều gì đó, sắc mặt cô thay đổi, vội mặc áo khoác vào, cầm một lọ kem dưỡng da đi tới phòng trang điểm của Bạc Hạc Hiên.
……
Bạc Hạc Hiên tẩy trang xong, Tiểu Bắc cầm hộp thuốc tới bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ đồng cảm.
Đồng chí lão Vân cũng đi vào xem tình trạng của Bạc Hạc Hiên thế nào. Khi ông ta nhìn vào vết răng trên lòng bàn tay và khóe miệng bị rách của anh thì không khỏi lắc đầu...
"Các người diễn cảnh này đã huỷ hoại một người rồi..."
"Cũng không có vấn đề gì lớn ạ." Bạc Hạc Hiên mỉm cười.
Vân Chí Sam gãi gãi đầu: "Cháu chắc chắn là không sao chứ? Bác sợ những cảnh sau cháu sẽ bị cô ấy đâm chết, còn tay của cháu..."
"Phải tiêm vắc xin phòng bệnh dại đi?"
Đồng chí lão Vân vừa dứt lời thì một con chó dại nào đó xông vào.
"Bạc Yêu Nhi!"
Sau khi Khương Mạn đi vào, nhìn thấy một đám người trong phòng trang điểm, lập tức ho khan, đổi cách gọi: "Anh Bạc!"
Vân Chí Sam cười thành tiếng, còn những người khác thì mặt đầy chế nhạo.
“Yêu Nhi, anh Bạc?” Vân Chí Sam nháy mắt.
Sắc mặt Khương Mạn không đổi: "Cháu nói nhầm."
Bạc Cận Ngôn đứng dậy đi tới, kéo cô đến bên cạnh mình, nói với Vân Chí Sam: "Các người đừng bắt nạt cô ấy nữa."