*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bàn tay Lan Quy đang nắm chặt cổ "hắn ta" dần dùng sức, mặt của Bất Ly càng ngày càng đỏ, không khí đang dần dần ít đi. Nhưng nụ cười của Lan Quy ngày càng rạng rỡ. Hắn ta cười một cách tà ác, xấu xa như một con quỷ.
Lúc Bất Ly sắp nghẹt thở Lan Quy mới buông tay ra, không khí tràn vào phổi khiến Bất Ly thở hổn hển.
Advertisement
Ngay sau đó, một nụ hôn bạo ngược ập tới. Vị đế vương trẻ tuổi cắn chặt môi của "hắn ta" như một con thú dữ, độc đoán và điên cuồng như muốn ăn tươi nuốt sống "hắn ta".
"A Ly, ngươi phải nhớ rằng!"
Advertisement
"Ngươi là nô lệ!"
"Nô lệ của ta! Nô lệ vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình ta!"
Vương Tuệ Kỳ về lý mà nói.... thì đã hết vai rồi!
Cảnh của cô ta chỉ có chút xíu vậy thôi, vốn dĩ muốn nghe xem Vân Chí Sam có đánh giá như nào về biểu hiện của bản thân trong cảnh quay lúc nãy.
Kết quả là sau khi cô ta ra khỏi bối cảnh phim, trừ trợ lý đem bao tay giữ nhiệt tới cho cô ta, những người khác đều chẳng ngó ngàng gì tới cô.
Vân Chí Sam và Tự Thiên Sách đều ngồi bên cạnh màn hình máy quay, những người khác cũng vây xung quanh, nhìn chằm chằm vào từng chi tiết trên màn hình.
Sau khi Vương Tuệ Kỳ bước tới, vừa mở miệng: “Vân...”
“Suỵt!” Phó đạo diễn lập tức ra hiệu cho cô ta giữ im lặng.
Trong lòng cô ta càng buồn bực, sau khi nhìn thấy cảnh quay trên màn hình, biểu cảm của cô ta cũng lập tức thay đổi.
Tới giờ mà Vân Chí Sam vẫn chưa hô ‘cắt’?
Cảnh quay vẫn đang tiếp tục ……
……
Nụ hôn của Lan Quy giống như công chiếm thành trì, muốn xâm lược đến tận cùng.
Trong mắt của Bất Ly ban đầu còn có sự tức giận, sau khi nghe thấy tiếng gọi ‘Ly nô’ thì giống như bị dội một gáo nước lạnh, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh mịch.
Lan Quy nghe thấy tiếng cười nghẹn ngào của ‘hắn ta’.
Ban đầu còn nhẫn nhịn, tới cuối cùng lại mất kiểm soát ……
Hắn buông ‘hắn ta’ ra.
Đáy mắt là một sự u ám.
‘Nam tử’ dưới thân, sắc môi đỏ ửng, khóe mắt có chút ướt át, cười mà rơi nước mắt ……