*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong ống kính ánh mắt Khương Mạn biến hoá, cô không bị Bạc Hạc Hiên dẫn dắt tình tiết nữa, vài lần NG trước là do cô bị Bạc Hạc Hiên áp diễn, như bị dắt mũi, làm cô không bắt kịp tình cảm nhân vật.
Nguyên nhân chủ yếu là do mỗi lần Bạc Hạc Hiên diễn không giống nhau. Làm cho Khương Mạn cảm thấy người trước mặt mình chính là Lan Quy, chứ không phải là một diễn viên!
Advertisement
Nhưng lần này cô đã gạt được bản thân sang một bên, chiến thắng áp lực, nắm chắc được nhân vật của mình.
Vào khoảnh khắc này cô là Bất Ly.
Advertisement
Khi bàn tay dính máu kia muốn chạm vào mặt mình. Hô hấp của ‘hắn’ như ngừng lại trong chốc lát, ánh mắt tĩnh mặt như mặt hồ, ngẩng mặt đón lấy tầm mắt của Lan Quy. Gần như không nhìn ra sai sót của lần quay này, giống như cuộc đối kháng vô hình làm người ta chìm vào vực thẳm.
Ngay lúc này ánh mắt Lan Quy như bùng lên một ánh sáng quỷ dị, cứ như ác quỷ ở trước đầu ống kính. Đôi tay anh ta dùng sức xoa vết máu trên mặt Bất Ly, sau đó lại nhìn chằm chằm vào ‘hắn’, như thể đang nhìn vật sở hữu của mình.
Tấm lưng dựng thẳng đứng của Bất Ly từ từ buông lỏng, ngẩng đầu nhìn Lan Quy ánh mắt có chút tủi thân.
Vân Chí Sam ngồi trước màn hình quan sát cũng phải hít vào một hơi, tay cầm bộ đàm: “Quay cận cảnh vào mặt!”
Đầu ống kính quay vào đôi mắt tĩnh lặng của Khương Mạn, trong đôi mắt đầy sát khí ấy hàng lông mi run run như có thêm một chút hoài nghi và mơ hồ.
‘Hắn’ chính là Bất Ly. Là lời thề nguyện trung thành suốt đời với Lan Quy, không bao giờ rời bỏ.
Nhưng Lan Quy mà hắn nguyện trung thành là người thiếu niên ngoan cường của năm đó, người thiếu niên bị nhấn chìm trong vũng lầy âm mưu. Tầm mắt của Bất Ly dán chặt vào cái đầu của vị tể tướng già, tầm nhìn trống rỗng và bàng hoàng……
“Cắt!”
Trước màn hình theo dõi, Vân Chí Sam thở ra một hơi, đưa tay gãi gãi da đầu.
Ánh mắt Tự Thiên Sách sáng lấp lánh: “Tôi nóng lòng lắm rồi.”
Vân Chí Sam: “Đối diễn với Bạc Hạc Hiên?”
“Cả hai người này.” Tự Thiên Sạch cười cười: “Anh Bạc làm tôi thấy áp lực, còn Tiểu Mạn lại làm tôi thấy bị uy hiếp.”
“Cô gái này đúng là một bảo tàng.”
Vân Chí Sam cười toe toét, “Lấy mạnh đấu mạnh, không biết sau này cô ấy ép Bạc Hạc Hiên thành cái dạng gì?”
Tự Thiên Sách giật mình, “Anh Bạc còn chưa làm hết sức á?”
“Lúc cậu ta quay phim không bao giờ để phân tâm, chưa bao giờ có ngoại lệ, nhưng mà lúc phát điên thì cũng thú vị lắm đấy.”
Vân Chí Sam cười một cách kỳ quái. Tự Thiên Sách nghi ngờ, phát điên?