Khương Husky há có thể chịu nổi sự sỉ nhục này? Dốc luôn nửa chai rượu trắng vào bụng.
Khương Mạn âm thầm tìm một góc ngồi xuống, lại thấy anh cả cũng đang ngồi bên này, yên tĩnh, trầm lặng quan sát đám ma men.
Advertisement
“Anh cả, anh ba như này là ……”
Khương Lệ Sính bất lực, “Tửu lượng của nó không tốt lắm.”
“Chuyện này thì em biết.” Khương Mạn gật đầu, cái cô thắc mắc là... “Điềm Điềm có thể chuốc anh ấy tới mức này sao?”
Advertisement
Tang Điềm là người một ly đã gục đó biết không hả?
Khương Vân Sênh nhịn cười: “Hai người họ chơi oẳn tù xì, A Trạch mười lần thì thua chín.”
Khương Mạn ngoại trừ khen Tang Điềm là ‘cao thủ’ thì còn biết nói gì hơn đây?
Rất nhanh sau đó, Bạc Hạc Hiên và Cố Trầm cũng lên tới, rất sáng suốt, không qua góp vui mà tới ngồi cùng bàn với Khương Mạn.
Khương Mạn nhìn anh một cái, rồi vùi đầu vào ăn.
Hai vị phụ huynh coi như không nhìn thấy Bạc Hạc Hiên, chỉ chuyên chú gắp đồ ăn cho em gái mình.
“Anh cả, anh hai, hai người cũng ăn đi.”
Sau khi Khương Mạn gắp thức ăn cho họ, cô liếc nhìn Bạc Hạc Hiên, thấy anh chỉ uống nước, ánh mắt thì chăm chú nhìn cô.
Cô bất giác lườm lại.
Bạc Hạc Hiên lúc này mới rời ánh mắt, trên môi còn vương nụ cười.
Khương Mạn nhớ tới hành động ngớ ngẩn trước đây không lâu của mình, gương mặt ngượng ngùng, sau khi cô múc một bát canh, đặt lên bàn xoay.
Sau đó ngón tay đẩy bàn xoay, trông giống như là muốn gắp món khác mới làm như vậy.
Bát canh gà mà cô tự tay múc, cứ thế chầm chậm chuyển tới trước mặt Bạc Hạc Hiên.
Hai vị phụ huynh nhà họ Khương và Cố Trầm nhìn chằm chằm bát canh đó.
Cố Trầm mang tâm lí hóng hớt, nhìn gương mặt ông chủ nhà mình.
Ôi giồi ôi, hai người giấu diếm giỏi ghê nhỉ!
Bạc Hạc Hiên bưng bát canh lại, uống từng ngụm một, nụ cười sáng lạn.
Khương Lệ Sính và Khương Vân Sênh nhìn trong bát mình, đồ ăn mà em gái gắp cho lúc đầu còn không nỡ ăn ……
Bây giờ ăn vào lại toàn vị chua!
Khương Mạn trên mặt vô cùng bình tĩnh, chầm chậm xoay nồi canh về phía trước mặt mình, lúc này giống như là đã phát hiện ra điều gì đó, thở dài một tiếng.
“Bát canh mà mình vừa múc đâu nhỉ, vừa mới nói để nguội rồi ăn mà……”
“Phì——” Cố Trầm không nhịn nổi mà cười phì ra tiếng, anh ta vội vàng bịt miệng lại, nhanh chóng bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh, “Xin lỗi.”
Bạc Hạc Hiên cầm thìa canh, tay đè lên miệng, cúi đầu ho một tiếng, nhịn cười, tiếp tục húp canh.