*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trái tim Khương Mạn khẽ loạn nhịp, từ đôi mắt ấy, cô nhìn thấy một cảnh đẹp chưa bao giờ thấy.
Nơi nào đó trong trái tim giống như đã bị phá vỡ......
Advertisement
Cô vẫn luôn giấu diếm một bí mật không muốn bị phơi bày ra, nhưng lại bị đối phương dễ dàng nhìn thấu.
Cô luôn có cảm giác mình không thuộc về thế giới này, nhưng người đàn ông trước mặt lại lấp đầy khoảng trống từng chút, từng chút một, đem lại cho cô cảm giác an toàn.
Advertisement
Bao dung sự sốc nổi và nhút nhát của cô ……
Cô hít sâu một hơi, “Tôi...”
Còn chưa nói xong, ngón tay của Bạc Hạc Hiên lại luồn vào tóc cô, vò vò, “Yêu Nhi, mấy ngày rồi em chưa gội đầu vậy?”
Khương Mạn: “……”
Cô cắn chặt răng, gạt tay của Bạc Hạc Hiên ra, tức giận nói: “Không phải anh không chê sao?”
“Không chê, có cần tôi gội giúp em không” Nụ cười của anh càng đậm hơn.
Khương Mạn từ ghế sofa bật dậy, “Tôi đi tắm, không cần anh giúp.”
Nói xong, im lặng ba giây.
Bạc Hạc Hiên nhướng mày: “Đi tắm đi.”
Khương Mạn khuôn mặt rối rắm: “Anh không đi sao?”
“Bây giờ đã là hai giờ sáng rồi.” Anh giữ vững nụ cười, “Tôi đi nhé?”
“Anh……” Khương Mạn chỉ vào anh, nửa ngày không thốt ra lời, “Anh như này là biết rõ trên núi có hổ mà vẫn lên đúng không.”
“Tôi thích sự kích thích.” Bạc ảnh đế đứng dậy, hồn nhiên xoa đầu cô.
“Yên tâm, em có thể thoải mái giở trò lưu manh với tôi, không cần chịu trách nhiệm.”
Anh mỉm cười hàm ý sâu xa, ánh mắt quyến rũ: “Cứ coi như là buổi kiểm chứng khoa học đi, xem xem ý chí sắt đá của em có thể chiến thắng dopamine không.”
“Tôi tự nguyện làm sản phẩm thử nghiệm của em, miễn phí đó.”
Đôi môi đỏ của Khương Mạn căng ra, một giây trước còn đang cảm động, một giây sau.....
Bạc ảnh đế dáng vẻ lười biếng, nhướng mày: “Không cần cảm ơn.”