*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bọn chúng chạy, cô ấy đuổi, hai tên thanh niên có mọc cánh cũng không thoát nổi.
“Chuồn đi đâu đấy?” anh hỏi.
Advertisement
Khương Mạn ho khan một tiếng, gằn giọng xuống, không chịu quay đầu lại: “Người anh em này, cậu nhận nhầm người rồi.”
Bạc Hạc Hiên đưa tay cởi mũ áo của cô ấy xuống.
Khương Mạn túm chặt lấy hai bên, có chết cũng không buông tay, quay đầu trừng mắt nhìn anh.
Advertisement
Cái quay đầu này, chẳng khác nào chọc mù mắt người nhìn!
Pikachu thành tinh à!
Bạc Hạc Hiên thực sự không nhịn nổi cười.
“Haha——”
Anh dùng một tay đè chặt môi, nhìn cái mũ của cô, nhìn lần nào là cười lần nấy.
Tiếng cười sảng khoái chưa từng thấy.
Khương Mạn kéo mũ, nhìn anh với anh mắt mờ mịt, thầm nói: Có đến nỗi đó không?
Đụng trúng huyệt cười của anh à? Cười không kìm lại được à?
“Bạc Hạc Hiên, phép lịch sự của anh đâu?!”
“Không giả vờ nữa à?”
Khương Mạn: “……”
Người đàn ông ngừng cười, hít sâu một hơi, ý cười vẫn còn trong mắt, lấp lánh như bầu trời đầy sao rơi vào trong đôi mắt ấy, làm đảo lộn màu sắc của thế giới này.
Khương Mạn bị ánh mắt ấy nhìn chăm chú, hô hấp trở nên gấp gáp.
Đôi tay cô với ra sau lưng, dùng chiếc motor nhỏ hướng vào lòng bàn tay bấm một phát.
Dòng điện cực nhỏ truyền vào tay, cảm giác tê tê, châm chích, giống như bị người ta dùng kim đâm mạnh vào.
Cô bất giác hít một hơi, cơ thể giống như một con côn trùng đang run rẩy.
Bạc Hạc Hiên hơi ngạc nhiên hỏi: “Em run cái gì vậy?”
Khương Mạn xoa tay phải vào eo, trong lòng thầm mắng bản thân mình ngu ngốc.
“Tôi không run, anh hoa mắt rồi.”
Không có sao?
Bởi vì bị cái mặt nạ che mất, Bạc Hạc Hiên không nhìn thấy biểu cảm thật sự của cô ấy, nhưng lại nhìn ra sự rung động trong ánh mắt cô.
Anh không kìm nén được ý cười.