*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có một người ở câu lạc bộ khác đứng bên cạnh hỏi: “Em gái cậu là người đua với Sở thái tử?”
Khương Nhuệ Trạch dùng biểu cảm ghét bỏ nhìn anh ta: “Thái tử? Thằng ranh con có mụn ruồi giữa trán đấy cũng xứng?”
Bạc Hạc Hiên đường đường là người thừa kế Đế Quốc mà còn chả dám xưng mình là thái tử, cái tên họ Sở này thì thái tử gì chứ?
Mụn ruồi giữa trán? Người đứng bên cạnh cũng sững sờ, cuối cùng mới hiểu ra Khương Nhuệ Trạch đang nói về cái nốt ruồi giữa h ai chân mày của Sở Thánh Kỳ.
Anh ta lắc đầu nói: “Sở thái tử không dễ đắc tội đâu, em gái anh chạy xe chơi chơi thì còn được, người anh em à khuyên cậu một câu. Nhân cơ hội chạy ngay đi, Sở thái tử không dây vào được đâu.”
Khương Nhuệ Trạch liếc đối phương vài cái, hất cằm nói: “Cảm ơn, nhưng mà em tôi thắng là cái chắc.”
Người kia không biết nói gì hơn về độ tự tin của anh ta. Đột nhiên một tiếng gầm vang lên, mọi người đều bị hình ảnh trên màn hình thu hút.
“Khiếp!!!”
“Điên rồi à? đấy là khúc cua đó!!!”
“F*** f*** f***!!! Cua mà còn tăng tốc, drift ở khúc cua cô ta lấy đâu ra tự tin đó, thế mà qua được thật á?”
“May mắn thôi, cô ta may mắn thôi!”
Mấy người xem mới đầu còn không thấy hứng thú, một lúc sau đều bùng nổ hết. Người vừa mới khuyên Khương Nhuệ Trạch mặt đần thối như gặp quỷ.
Khương Nhuệ Trạch trợn to hai mắt cười ha hả: “Hahahaha! Đã nói rồi! em gái ông đây mà lại!!”
“Cứ chờ mà xem kịch hay!!”
Mấy tay đua ở câu lạc bộ Giao Long đứng bên cạnh không nhịn được quay sang nói: “Vận may thôi, chả biết vui cái gì cơ chứ!”
“Nhưng mà……thái tử đã qua khúc cua thứ 3 rồi, cô ta vẫn còn ở khúc cua đầu tiên, đây mà làm đua xe, thế mà cũng đòi thắng!”
Lần này lại tới Khương Nhuệ Trạch tức giận, lao sang định cho mỗi đứa một nắm đấm. Thì nhớ tới mệnh lệnh của em mình trước khi đi đua. Anh không ra tay nữa chỉ giơ ngón tay giữa, nói một câu tiếng địa phương của Đế Quốc: “Đồ ngu!”
Bốn mắt nhìn nhau toé lửa điện, nhìn tình hình như muốn lao vào đánh nhau. Đúng lúc này một tiếng gầm của động cơ xuyên thủng màng nhĩ của mọi người.
Mấy tay đua của câu lạc bộ Giao Long không thèm quan tâm tới Khương Nhuệ Trạch nữa. Nếu nói lần đầu là kinh ngạc, vậy bây giờ là không dám tin.
“Mẹ kiếp! cô ta là thần à!!”
“Đuổi kịp rồi, vậy mà cô ấy đuổi kịp!!”
“Không thể nào! Tốc độ con Galuatus không nhanh bằng xe của thái tử được!”
“Khúc cua! Cô ta cua quá nhanh!!”
Người khác khi qua khúc cua phải giảm tốc độ, nhưng Khương Mạn lại tăng tốc, cứ như lực ma sát, lực cản không khí, lực hút của trái đất cả ảnh hưởng gì tới cô.
Những cú drift mượt mà trơn tru đến khó tin.