*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Nhuệ Trạch lại càng nhìn em mình một cách kì quái.
“Chỉ là lý thuyết thôi.”
Khương Mạn cười cười, “Có thể thử không?”
“À?” Tề Tư Miểu đần ra, “Không phải anh Trạch đua sao?”
Nói xong anh ta lại vô thức lẩm bẩm: “Cũng đúng, không cần nhắc tới kỹ thuật đua của anh Trạch, chỉ nhắc tới việc anh ấy còn chả phân biệt được trái phải……”
“Mày bị ngứa da đúng không!” Khương Nhuệ Trạch thẹn quá hóa giận.
Khương Mạn gật đầu tán thành: “Đúng là như vậy.”
Trên đường tới đây Khương Nhuệ Trạch đi sai ba lần, mỗi lần đều lạc ở ngã rẽ, bảo anh ta rẽ trái anh ta chắc chắn rẽ phải.
“Em gái……” Khương husky tủi thân, em chả bênh anh gì cả!
Giữa lúc đang nói chuyện bên tai lại truyền tới tiếng lốp xe ma sát, một chiếc xe đua màu tím lao nhanh qua khúc cua, rít lên một tiếng rồi lao tới. Nhìn hướng như muốn lao vào đít xe Galactus, giống như muốn phá tan chiếc Galactus.
Tề Tư Miểu bị dọa nhảy dựng lên, vội vã trốn. Khương Nhuệ Trạch ngay lập tức nắm tay Khương Mạn kéo ra chỗ khác.
Khoảnh khắc hai xe sắp đâm vào nhau thì chiếc xe màu tím bẻ lái gấp, quay ngoắt lại rồi dừng trên đường đua. Ống xả xe rung lên bần bật như muốn khoe khoang.
Xe dừng lại hẳn, một bóng người trịnh thượng bước xuống xe, nhướng mày nhìn đám Khương Mạn. “Thực sự xin lỗi nhé, không nhìn thấy có người ở đây.”
“Ối, hoá ra là cậu hai Tề đó à, có bị dọa đái ra quần không?”
Người đàn ông mặc quần áo đua xe, sau khi cởi mũ bảo hiểm thì lộ ra khuôn mặt cũng khá đẹp trai. Điều đáng chú ý nhất là anh ta có một cái nốt ruồi giữa hai lông mày, đúng là muốn quên cũng khó.
“Sở Thánh Kỳ cậu có bệnh à?” Tề Tư Miểu phẫn nộ.
“Đừng kích động” Sở Thánh Kỳ cười cười đi tới, trên xe còn một cô gái, ngoài trời lạnh lẽo mà chỉ mặc một chiếc váy dài bên trong, bên ngoài khoác áo lông. Hình như bị hoảng sau màn đi xe lúc nãy, mái tóc xoăn toán loạn như một búi rơm, lúc xuống xe mặt mày phẫn nộ đi về phía Sở Thánh Kỳ.
“Sở Thánh Kỳ, anh có ý gì!”
Sở Thánh Kỳ cũng chả thèm để ý chỉ dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn Tề Tư Miểu.
“Thằng ranh này kiêu căng thật.” Khương Nhuệ Trạch cười cười đưa lưỡi li3m hàm răng.
Không đợi anh ta ra tay Khương Mạn đã giữ người lại, nhẹ giọng nói: “Không được vi phạm pháp luật, ở đây có camera.”