*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói xong, dùng ánh mắt cười như không nhìn Bạc Hạc Hiên một cái rồi cô đột nhiên nhận ra hình như có chỗ nào sai sai:
“Nhà anh bị phá……Chắc là do Yêu Nhi nhà anh…….Làm à?”
Advertisement
Yêu Nhi?
Biểu cảm của ba người anh trai hết sức kỳ lạ. Bạc Hạc Hiên thì cười ra tiếng, tiếng cười thoải mái: “Đúng là do Yêu Nhi nhà tôi làm……”
Advertisement
Mắt Khương Mạn híp lại, mặt từ từ đen lại: “Yêu Nhi nào?”
Bạc Hạc Hiên cười không nói gì, chân mày của Khương Mạn hơi nhíu lại, tay từ từ chỉ vào chính mình, mắt trợn to, trên đầu cũng có một dấu hỏi chấm to đùng?
“Cái gì mà Yêu với cả không Yêu Nhi, Hạc Hiên cậu định chiếm tiện nghi đấy à?” Khương Nhuệ Trạch gào lên: “Tôi coi cậu là anh em, cậu lại muốn em tôi coi cậu là bố à?”
Anh ta vừa nói xong câu này tất cả người trong nhà đều dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn anh ta. Khương Nhuệ Trạch nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng lẩm bẩm: Mình……Mình nói sai ở đâu à?
“Anh ấy có chiếm tiện nghi gì đâu, ở nhà em anh ấy cũng là Yêu Nhi.” Khương Mạn tự giải thích cho bản thân, hất cằm: “Đúng không! Bạc Yêu Nhi!”
Ánh mắt Bạc Hạc Hiên mềm xuống, nhẹ giọng ừ một tiếng: “Đúng.”
Khương Nhuệ Trạch ngơ ra, ánh mắt nhìn Bạc Hạc Hiên như nhìn một tên bi3n thái. Không phải chứ người anh em, chỉ vì theo đuổi em gái tôi mà cậu rớt liêm sỉ đến thế hả? Người ta thì trước làm cháu sau làm cha, còn cậu thì trước làm con sau làm chồng? Con đường cậu chọn cũng thật đặc biệt?
“Nói như vậy hình như cũng đâu lỗ…….”
Khương Nhuệ Trạch cố nói, đúng lúc này bàn tay mạnh mẽ của Khương Lệ Sính túm vào cổ thằng em mình. Tình anh em đong đầy yêu thương làm cho Khương husky lập tức ngậm mồm, vừa tủi thân vừa đáng thương nhìn sang ông anh cả nhà mình.
Thái dương Khương Vân Sênh đau nhói. Ngoài thì có con sói Bạc rình rập, trong thì có con Khương husky phá nhà, hai bên kết hợp thì phòng làm sao được!
“Ở khách sạn không tiện lắm đâu, nếu Hạc Hiên không để ý, tới nhà tôi ở nhé.” Khương Vân Sênh cười cười. Nụ cười có chút giả tạo.
“Cũng được.” Bạc Hạc hiên không từ chối, ý cười trên môi càng thêm sâu: “Có để ý việc tôi đưa cả người trong gia đình tới không?”
Người, trong gia đình……?
Tất cả mọi người đều có dấu hỏi chấm trên đầu. Cậu lấy đâu ra người trong gia đình?
“Trong nhà vẫn còn một con chó và một con ngỗng.” Bạc Hạc Hiên cười cười, “Bọn nó cũng không có ai chăm sóc.”
Khương Vân Sênh nhớ tới con chó ngốc và con ác bá kia……Nghe nói nó rất biết cách phá nhà?
Đưa mắt qua nhìn em gái nhà mình, anh hai Khương cười gật đầu, “Có thể.”