*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô ngồi vào trong xe bảo mẫu, nhìn mười mấy cuộc gọi nhỡ từ số lạ chân mày lại nhíu chặt. Ai đây? Mời ăn cơm à?
Đúng lúc này điện thoại lại đổ chuông. Tôn Hiểu Hiểu không vui, trực tiếp bật loa ngoài.
Advertisement
“Alô, chào cô, xin hỏi có phải cô Tôn Đại Ngọc không? Tôi là Vương Xuyên……”
“Không mua bảo hiểm, không mua nhà, không mua cổ phiếu, không vay tiền! Mời ăn cơm thì cút!”
Advertisement
Tôn Hiểu Hiểu nói xong liền kéo luôn số vào danh sách chặn. Sau đó thở ra một hơi, a, thoải mái…….
……
Trong phòng thư ký của hiệp hội nghệ thuật Quốc Gia. Mặt Vương Xuyên nhăn nhó, Chu Thái Bình bảo anh ta tìm thiên tài võ thuật ‘Tôn Đại Ngọc’. Anh ta tìm thì tìm ra rồi, nhưng mà cảm giác này cũng thật là……
“Người có tài năng thường hay kiêu ngạo, chuyện bình thường thôi…..”
“Nhưng mà mình có giống bán bảo hiểm đâu nhỉ?”
……
Lúc này tại nhà Khương Mạn đã ăn xong cơm, sắc trời cũng dần tối. Khương Mạn đang ăn món chè xoài, đây là món tráng miệng Bạc Hạc Hiên làm cho cô. Sau đó cô liếc mắt nhìn bốn người đàn ông trong nhà mình.
“9 giờ rồi.”
Khương Lệ Sính: “Đúng là muộn rồi.” Nói xong thì nhìn sang ai đó.
Khương Vân Sênh cũng cười nói: “Tiểu Mạn đi nghỉ đi, con gái ngủ sớm cho đẹp da.”
Khương Nhuệ Trạch gật đầu lia lịa phụ hoạ theo, trừng mắt nhìn Bạc Hạc Hiên.
“Đúng vậy, nên đi ngủ sớm.”
Bạc ảnh đế gật đầu, cũng đứng dậy: “Tôi về khách sạn, Yêu Nhi đi ngủ sớm đi.”
Một tiếng ‘Yêu Nhi’ lại làm bùng lên một cuộc đại chiến mới.
Khương Mạn bắt được trọng điểm hỏi: “Sao anh phải ở khách sạn?”
Người đàn ông bình thản nhìn ba người cuồng em gái đang bật sẵn chế độ cảnh giác đứng trước mặt.
Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm!!!
Bạc ảnh đế cười đáp: “Đồ trong nhà bị phá hết rồi, cần mất vài ngày để sửa lại……”
“Hạc Hiên cậu mà thiếu nhà à?” Khương Vân Sênh hỏi với giọng điệu châm chọc.