*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạc ảnh đế thu lại sát ý quanh thân, ngữ khí nhẹ nhàng hơn. “Bọn trẻ còn đang ngủ, cậu vào nhà trước đã, yên lặng chút, đừng làm chúng tỉnh.”
Lần này đổi thành Khương Nhuệ Trạch cau mày, hừ…..
Advertisement
Tên Hạc Hiên này tự nhiên đổi giọng, tự nhiên nói chuyện tử tế thế, hay là biết sợ rồi?
Husky là loại chó gan to nhưng dễ mềm lòng, cơ thể lúc nào cũng thành thực hơn lòng. Cho nên hai lần bị thương làm cho con husky bự này có chút không vui, biểu cảm khuôn mặt hung dữ, tư thế đi đứng cũng kỳ quặc, chân đi hai hàng……
Advertisement
Sau khi vào tầng ngầm thứ hai, Bạc Hạc Hiên lấy chai rượu ra rót cho anh ta một cốc. Khương Nhuệ Trạch nhìn chai rượu trên tay thì ngạc nhiên nói: “Tequila ley……Tôi nhớ cậu mua chai này là 350.000 đô, ơ, sau một đêm không gặp mà hào phóng thế!”
“Không uống?” Bạc Hạc Hiên làm vẻ muốn cất rượu đi.
Khương Nhuệ Trạch không nói nữa cướp lấy cái cốc, uống một ngụm thật to sau đó mới thở ra một hơi. Anh ta nắm chặt cốc rượu, cúi lưng xuống vai rung rung, rồi lại từ rung rung vai chuyển sang cười to ha hả……
“Hahahahaha!!!!”
“Tôi tìm thấy rồi! cuối cùng cũng tìm thấy!! em ấy chính là em gái tôi! Khương Mạn là em gái tôi.”
Bạc Hạc Hiên im lặng nhìn anh ta phát điên lại rót thêm một cốc nữa cho anh ta rồi cũng tự rót cho mình, nhẹ nhàng nâng cốc: “Chúc mừng.”
Khương Mạn Cười xong lại cắn răng, cười mãi cười mãi rồi lại rơi lệ……
“Cuối cùng tôi cũng tìm thấy em gái nhỏ……”
“Cuối cùng cũng tìm thấy em ấy…...”
“Nhưng lòng tôi buồn lắm……”
Khương Nhuệ Trạch uống một ngụm rượu, mắt đỏ hoe nói: “Em gái tôi không phải một tiểu công chúa ai gặp cũng yêu, cũng không phải dễ thương dịu dàng, nó biến thành dạng gì tôi cũng không quan tâm…….”
“Chả phải cổ nhân có câu, con gái được chiều thì thành công chúa, tôi luôn ước hai mươi mấy năm này sẽ có người nuôi nó, chăm sóc nó để nó được thành công chúa……”
“Một đứa con gái chịu nhiều khổ sở, gánh vác nhiều việc khó khăn thì mới thành dạng này, phải mạnh mẽ đương đầu mọi thứ rồi bị người ta gọi là võ thần…….”
Khương Nhuệ Trạch cười khổ, mắt thì ướt ướt, “Tôi đúng là vô dụng, tôi thì được tính là loại anh trai gì.”
Khương Nhuệ Trạch- một người đàn ông cao 1m85 đang khóc như điên. Nước mắt nước mũi anh ta chảy ròng ròng.
Bạc Hạc Hiên đang ngồi đối diện với anh ta, nếu mười giây trước, trái tim tê dại của anh có chút bi thương, đau xót thì lúc này... thấy nước mũi của Khương Nhuệ Trạch chảy xuống nổ thành bong bóng khiến anh chỉ muốn mở ngay một chai Erguotou giúp đối phương rửa mặt.