*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Rượu gạo trắng.” Bạc Hạc Hiên cũng cầm một cốc, “không đắt, cậu uống thoải mái.”
“Cậu ki thêm tí nữa được không? Bao nhiêu rượu ngon nhà cậu đâu rồi? sao lại cho tôi uống loại này?”
Advertisement
Mồm Khương Nhuệ Trạch ngoạc ra nhưng tay lại cầm lấy cốc rượu, thô lỗ cụng ly với Bạc Hạc Hiên rồi mặt lại nhăn nhó.
Ánh mắt Bạc Hạc Hiên thâm trầm nhìn anh ta: “Vậy cái suy đoán hoang đường của cậu là gì? Cảm thấy Yêu Nhi của tôi là em gái cậu?”
Advertisement
Khóe miệng Khương Nhuệ Trạch giật giật, “Cậu? không nói được câu nào tử tế.”
Mặt người đàn ông nở một nụ cười, uống một ngụm rượu: “Ai đó lúc trước còn bảo làm quân sư cho tôi.”
“Tôi nói lúc nào?” Khương Nhuệ Trạch không nhận.
Nếu mà là em gái mình thật……Nực cười! bông hoa nhà hắn lại để cho tên Bạc Hạc Hiên này hái đi à? Nằm mơ.
“Lúc trước còn ghét bỏ nói cái gì? Em gái nhà tôi dịu dàng số một, trước cậu còn bảo gì nữa nhỉ……”
“Dừng ngay!” Khương Nhuệ Trạch giơ tay, “Cậu hết chuyện để nói à!”
Bạc Hạc Hiên lườm anh một cái: “Tôi thấy cậu nhớ em gái tới điên rồi, nếu Khương Mạn là em cậu thật, em gái ruột đứng trước mặt phải nhận ra chứ, cậu và cả anh hai cậu mắt mù à?”
Đây cũng là chuyện làm Khương Nhuệ Trạch đau đầu. Em gái cậu và đứa em thứ 4 là sinh đôi, mấy năm nay anh em nhà họ đi tìm người nhìn giống đứa thứ 4 nhưng mà……Đúng là mò kim đáy bể!
Khương Mạn có phần giống, đúng là con lai, nhưng ngũ quan trên mặt thì thật sự không được giống nhau lắm. Đây cũng là nguyên nhân mà Khương Vân Sênh và Khương Nhuệ Trạch từng nghĩ qua chuyện này!
Khương Nhuệ Trạch cau mày, đầu óc hỗn loạn không vui nói: “Chuyện này có gì đó không đúng, lai lịch về thân phận của Khương Mạn cũng không rõ ràng, cô ấy nói gì với cậu chưa?”
Bạc Hạc hiên cầm cốc rượu mím môi.
“Nhìn thế là biết quan hệ giữa hai người chả ra sao cả……” Khương Nhuệ Trạch tranh thủ kích đểu.
Bạc Hạc Hiên ngẩng đầu nhìn anh ta, nở một nụ cười thâm sâu.
Khương Nhuệ Trạch khụ một tiếng, kiềm chế sự vui sướng trong lòng, thành thật kể hết những gì mình biết.
“Vốn dĩ tôi chỉ hoài nghi ông ngoại của cô ta, không nghĩ gì tới thân phận của cô ấy cả, tối nay mới biết lai lịch của cô ta cũng có uẩn khúc, cậu bảo có trùng hợp không?”
“Càng kỳ lạ hơn là có người không muốn cô ấy điều tra về thân phận của bản thân.”
Khương Nhuệ Trạch lắc đầu: “Nhưng con ranh thối này cũng đủ quỷ quyệt, chắc nó cũng đã tự nghi ngờ về mình từ lâu rồi ấy, vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng, còn cố ý giăng lưới để bắt cá.”