*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho dù bị túm lấy cổ, ý chí chiến đấu ấy vẫn chưa từng thuyên giảm, giống như nó biết Khương Mạn đang nói dối, tên ác bá vểnh đít lên.
Chỉ nghe thấy một loạt tiếng tiếng bẹt bẹt, phụt phụt, ghê tai vang lên
Advertisement
Khương Mạn thầm cảm thấy có thứ gì đó dính dính vừa mới quét qua chân mình, mùi hương khó tả bắt đầu bốc lên.
Cô cứng ngắc cúi đầu xuống.
“Ôi, đệt!”
Advertisement
“Tôi muốn giết nó!!!!”
……
Khương Mạn cuối cùng cũng không tránh khỏi tên ác bá thôn.
Ngày hôm nay, con người thua một con súc sinh nhiều lông.
“Tôi bị bẩn rồi……” Cô cắn răng, chân có chút cứng ngắc.
Mấy người đàn ông ở đây đều không biết nên khóc hay nên cười.
Bạc Hạc Hiên nhịn cười, bước nhanh tới, trực tiếp vác cô lên, đưa vào nhà.
Khương Mạn giật mình “Bạc-Yêu Nhi!”
“Đưa em vào phòng tắm.” Bạc Hạc Hiên giọng điệu bó tay, “Chân em bẩn thế này, lát nữa sẽ dính ra khắp nhà.”
Khương Mạn đành ngoan ngoãn, cũng đúng, đồ trong biệt thự này của Bạc Hạc Hiên chẳng có cái nào trông rẻ cả.
Tốt nhất là không nên mất tiền oan cho kim chủ.
Khương Vân Sênh nhìn hai người rời đi, nghiêng đầu nhìn Cố Trầm, “Cậu vậy mà không ngăn cậu ta lại à?”
“Đạo diễn Khương nói đùa rồi, cậu ta mới là ông chủ.” Cố Trầm ngoài cười, trong không cười, “Hơn nữa, nếu thật sự có một người có thể quản cậu ấy, tôi còn phải thắp hương cảm tạ trời phật ấy chứ.”
Khương Vân Sênh gật đầu: “Nói vậy cũng đúng……”
……
Bạc Hạc Hiên trực tiếp đưa Khương Mạn vào phòng tắm trong phòng ngủ của mình.
Sau khi đặt cô xuống, nói: Trong nhà không có quần áo phụ nữ, lát nữa tôi lấy cho em bộ đồ ngủ của tôi.”
Anh dừng một lúc, ngẩng đầu nhìn cô: “Có ngại không?”
“Không ngại.” Khương Mạn lắc đầu.
Người đàn ông hài lòng, cong khóe môi, vuốt nhẹ qua má cô: “Em tắm trước đi.”
Khương Mạn đập cái tay của anh ra rồi trừng mắt với anh, lúc nhìn xuống bộ đồ của anh, nói: “Anh cũng đi tắm đi.”