*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trả gopro về cho followpd (đạp diễn góc quay). Mặt Phong Lăng hồi phục lại như cũ, chăm chú đi đằng sau lưng Khương Mạn. Không phải hắn không muốn đi bên cạnh, mà là……
Advertisement
Mẹ kiếp cái tên tiểu thịt tươi này đi nhanh thế, cứ như đi tranh ăn không bằng.
“A Mạn, em đi chậm thôi, hôm nay là ngày trong tuần, trong khu giải trí không đông người đâu……”
Advertisement
Lời Phong Lăng vừa nói ra Khương Mạn liền quay lại nhìn, nhướng mày: “Mắt anh không tốt à?”
Khóe miệng của Phong Lăng giật giật.
Khương Mạn chỉ về phía không xa: “Mắt anh chỉ nhìn được ma thôi à, đằng trước không thấy người à?”
Ống kính quay về phía tay cô đang chỉ, ui là trời toàn người là người!
Đúng là chỗ cửa vào khu giải trí không đông, nhưng người xếp hàng để chơi trò chơi mới đông. Đặc biệt trò vòng quay ngựa gỗ và đu quay là hai trò được nhiều người chơi nhất.
Mặt Phong Lăng đần ra, nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh. Ánh mắt lóe lên một tia tà ác: “Cho anh nửa tiếng anh giải quyết hết.”
Khương Mạn lại thở dài nói: “Anh có thể làm cho những người chơi kia rời đi?”
Phong Lăng cười nhẹ, giải vờ trìu mến: “Có gì khó đâu, anh sẵn sàng trả bất cứ giá nào chỉ cần A Mạn vui.”
Khương Mạn thật sự khâm phục anh ta……
Cô giả vờ vô tình quay đầu cảm khái với ống kính, “CEO công ty lớn du học ở Pháp phát hiện không được ngồi vòng quay ngựa gỗ, một tiếng chuyền xuống 100.000 người chơi cũng phải nhường chỗ……”
Nhóm PD: “Phì – ”
Tôn Hiểu Hiểu che miệng tránh cười thành tiếng nhưng khóe mắt cũng giật giật. Xong đời, khoé mắt lộ vết chân chim!
Bản thân anh CEO từng du học Pháp cũng cảm thấy bối rối, rõ ràng Phong Lăng tự học tư thái của một kẻ dẫn đầu, nhưng về Trung Quốc gặp ‘chiến thần’ cũng vẫn đầu hàng!
(Ngụm coca tôi vừa uống đều phun ra hết rồi!)
(Tôi nhớ tới một câu nguyên văn như này: Khi chiến thần quay về, nhìn thấy con gái ngủ trong ổ chó, một tiếng chuyền xuống, 100.000 chiến sĩ tấn công Đế Quốc…..)
(Số một thật là sến, không bình thường nhưng rất tự tin! Có ai thích một tổng tài sến súa không?)
(Số một ngượng không nhỉ, tôi không biết nhưng tôi cảm thấy nếu như cách nói của anh ta thì đến ngón chân của tôi cũng biến thành búp bê barbie!)
Phong Lăng có ngu tới đâu cũng biết bản thân mình vừa bị người ta hố. Nhưng bây giờ mới chú ý tới việc Bạc Hạc Hiên biến mất rồi.