*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cũng tạm được, bây giờ em vẫn chưa tự bay được."
Chị Lam trợn tròn mắt: Em thật sự muốn lên thiên đàng à!
Advertisement
"Không phải chị bảo em nghỉ ngơi cho tốt rồi hãy tới công ty sao?"
"Tại sao trước khi chết lại phải ngủ nhiều, sau khi chết chắc chắn sẽ an giấc ngàn thu."
Advertisement
Chị Lam: "..."
Khương Mạn ho khan một tiếng: "Em nghiêm túc đấy."
Bây giờ chị Lam thật sự bó tay với cô, nói vài câu nặng lời cô đã phát tiết rồi. Lúc này bọn họ mới nói chuyện nghiêm túc:
"Em muốn giữ Lộ Lộ lại thì cứ giữ lại đi, dù sao bây giờ ngay cả những cấp cao của công ty cũng không dám làm gì!"
Chị Lam nhìn cô nói:
"Con nhóc này, em giấu cũng kỹ đấy!"
Khương Mạn thắc mắc:
"Em giấu quỹ đen, chị cũng biết à?"
Chị Lam nổi khùng, không nhịn được đưa tay nhéo cô:
"Còn giả vờ! Trước kia công ty muốn giấu em, nhưng chần chừ chưa đưa ra quyết định. Lúc đó chị còn hoang mang!"
"Quan hệ thân thiết như thế, vậy mà nhiều năm như vậy vẫn giấu chị!"
"Em có biết chuyên gia trang điểm lần này của em là chuyên gia trang điểm của Lan Tâm không, bởi vì chuyện này mà cô ấy còn cãi nhau với cấp trên."
Khương Mạn biết, Lam Tâm là ai.
Trong nước, là Đại Thanh Y quyền lực, nữ thần tuyến 1 nghiêm túc, chứ không phải là một nữ thần giả như Tôn Đại Ngọc! Nhưng những thứ còn lại, Khương Mạn đều không rõ.
“Nghe cứ như có cấp cao của công ty làm bệ đỡ cho em vậy?”
Khương Mạn nhướng mày: Thật thú vị! Chính mình cũng không biết.
Chị Lam thực sự không biết là cô đang giả vờ ngốc hay là ngốc thật.
"Em biết Phong Lăng chứ?"
“Ai mà không biết anh ta? Là thái tử của tập đoàn Thiên Phong.”
Khương Mạn nheo mắt, mơ hồ nhớ lại người này hình như có một chút quan hệ với mình.
Nguyên chủ tốt nghiệp khoa biểu diễn của Hoa Nghệ, anh ta hơn cô hai khoá, học khoa đạo diễn.