Khương Mạn không có nhiều hành lý, vào lúc 1 giờ đêm liền trở thành tâm điểm của cái sân bay. Hết cách, ai bảo đi máy bay còn đem theo ngỗng.
Khương Vân Sênh không nhịn nổi nữa: “Tiểu Khương cô định nuôi con ngỗng này thành thú cưng thật à?”
Advertisement
Khương Mạn buột miệng: “Nuôi béo rồi thịt……” Nói xong mới nhớ tới lời thề của bản thân, khụ một tiếng: “Nói đùa thôi, ngỗng làm thú cưng……nghe cũng hay đấy, mà bây giờ cũng có người nuôi ngỗng làm thú cưng mà?”
Khương Vân Sênh bị cô trêu cho bật cười. Cảm thấy con ngỗng ngày sống nhiều lắm thêm 1 tuần nữa……
Advertisement
Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía trước, ánh mắt hơi động. Khương Mạn cũng thuật thế nhìn theo thì thấy có mấy người vệ sĩ đang đợi ở cửa sân bay. Tóc vàng mắt xanh, còn có mấy người nước ngoài.
Khương Vân Sênh đi đến, đối phương nhận lấy hành lý của anh, thấp giọng nói mấy câu bằng tiếng Tây Ban Nha với Khương Vân Sênh. Chắc là nghĩ Khương Mạn không hiểu nên cũng không để ý tới cô.
“Tiểu Khương, trong nhà tôi có việc, chắc không đưa cô về được, cô có người đón chưa?”
“Có rồi, đạo diễn Khương cứ yên tâm.”
Khương Vân Sênh gật đầu, có chút không lỡ, dịu dàng nói với cô: “Mấy ngày nữa chúng ta gặp nhau, về nhà nhớ nghỉ ngơi đi.”
“Được.”
Khương Mạn tiễn anh ta xong bản thân cũng gửi một tin nhắn cho Lộ Lộ. Một lúc sau Lộ Lộ tới, mặt hối lỗi: “Chị, lúc nãy em bị đau bụng, để chị đợi lâu rồi.”
“Không sao.” Khương Mạn xuống máy bay cũng đọc tin nhắn, con bé này 7 giờ đã có mặt ở sân bay rồi, nhưng mà uống nhiều cà phê quá, tào tháo đuổi trong nhà vệ sinh của sân bay.
Khương Mạn nhìn sắc mặt tái nhợt vì bị tào tháo đuổi của cô ấy, không để Lộ Lộ kéo hành lý cô ấy tự động ôm con ngỗng và hành lý ra xe. Lộ Lộ mang bộ mặt đần thối đi đằng sau, tỏ vẻ bất lực, biểu cảm trên mặt cũng có chút mất mát.
Vừa mới ra khỏi sân bay, Khương Mạn đã nhìn thấy một loạt biển huỳnh quang phát sáng đau cả mắt. Xanh xanh đỏ đỏ nổi bật trong màn đêm!
Mấy anh thanh niên lực lưỡng tay giơ bảng, mặc áo sơ mi hoa và quần ngố ngắn xanh xanh đỏ đỏ, áo còn sắn lên nửa tay, lộ ra tay trái thanh long, tay phải bạch hổ!
Nhìn một cái là biết dân xã hội!
Nhìn thấy cô ấy cả đám tru lên như sói. Cứ như lang hổ xuống núi, lao về phía cô ấy!!
Khương Mạn cuộn nắm đấm lại, cứ tưởng bọn họ định gây sự, kết quả nghe thấy bên kia rống lên: “Mặt trời mọc ở đằng đông! Chỉ có ta là bất bại! Khương Võ Thần thần cản giết thần, phật cản giết phật!”
“Khương Võ Thần anh dũng, fan Khương mãi mãi ủng hộ!!!”
“Woa hú hú, Khương Võ Thần mãi đỉnh!!!”
Khương Mạn ngồi ở ghế sau xe, ôm con ngỗng to béo, vẻ mặt có chút không tiêu hoá nổi. Có quỷ mới biết cô thoát khỏi vòng vây để vào bãi đỗ xe bằng cách nào...
Lộ Lộ ở bên cạnh cũng đang có dáng vẻ nghĩ lại mà còn rùng mình, mấy anh thanh niên lực lưỡng đó thật là đáng sợ…