*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bạc thần dẫn tôi giàu với, có thể đầu tư vào hạng mục không?” Cô nhìn chủ quặng Bạc.
Cái dáng vẻ cong lưng vì cái nghèo của cô đã chọc trúng huyệt cười của tất cả mọi người.
Advertisement
Mọi người đều trò chuyện náo nhiệt.
Khương Vân Sênh gật đầu: “Tài chính đã đủ, lại thêm hiệu ứng tuyên truyền của minh tinh, quả thực là một vụ đầu tư béo bở đấy, tôi cũng dứt khoát gia nhập cổ phần luôn nhỉ?”
Lão Lý: “Tôi đầu tư mười triệu.”
Advertisement
Tang Điềm: “Năm triệu.”
Tôn Hiểu Hiểu: “Năm triệu chơi chơi cũng được.”
Khương Mạn: “……” Tổng tài sản của cô hình như……vẫn còn ba triệu?
Cô vẫn luôn cảm thấy mình là một phú bà lớn.
Khương Mạn cắn răng: “Một triệu……có thể đầu tư không?”
……
“Hahahahaha!”
Không biết là tiếng ai cười đầu tiên.
Tang Điềm ôm bụng, nhịn cười, lắc đầu: “Chị, nghe em khuyên một câu, chị vẫn nên đòi nợ trước đi.”
Tôn Đại Ngọc hiếm khi mới có chút sức lực: “Có bao nhiêu tiền thì làm chuyện đúng chừng ấy tiền, cô đu đeo theo làm cái gì.”
Hừ, Khương Mạn lúc này đã nổi giận……
Mấy người là một đám người giàu chết tiệt!
Trong mắt Bạc Hạc Hiên đầy ý cười, nghiêng đầu dựa về phía cô, môi dán sát vành tai cô, nói nhỏ: “Cô góp ý tưởng, tôi chia cho cô một nửa cổ phần.”
Khương Mạn cho rằng anh đang đùa, nghiêng đầu nhỏ giọng trả lời: “Còn có chuyện tốt như vậy sao? Thế chẳng phải là tôi phất lên sau một đêm rồi sao?”
“Ừ, dẫn cô theo làm giàu.” Giọng nói của người đàn ông giấu ý cười.
“Chiến hữu tốt, đáng tin cậy!”
Khương Mạn ngẩng đầu đối diện với cặp mắt sâu hun hút, hơi bị giật điện.
Quả nhiên.
Đàn ông vừa giàu vừa đẹp trai, sức quyến rũ tăng gấp đôi!
Hai người nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy có kẻ cản trở đang dựa tới gần.
Tang Điềm xuất hiện sau lưng hai người, chen vào giữa, trừng mắt nhìn hai người, oán giận nói: