*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Ngụy An Nhiên đúng là đồ ngu, nhìn anh ta bị công kích như vậy đúng là sảng khoái.)
(Làm chuyện ngu ngốc còn muốn chối tội? đúng là không có liêm sỉ, bảo sao bị Khương võ thần chửi!)
(Tôn Đại Ngọc: Tự nhiên bị điểm danh! Ok? Tôn Hiểu Hiểu không cần sĩ diện à? Tôn Hiểu Hiểu: Sĩ diện của tôi đâu rồi ấy nhỉ?)
Trị Trị Sinh: (Thực ra không có cảm tình với Khương Mạn lắm, nhưng mà lần này thay đổi rồi, cùng là minh tinh ít nhất Khương Mạn còn có thực lực học thức, Ngụy An Nhiên có cái gì? Đã mắc lỗi mà còn không dám nhận trách nhiệm, lại còn nghĩ cách chối tội!)
(Trị Trị Sinh lầu trên chắc là thông đồng với Khương Mạn đúng không? Cố ý đào hố hại anh Nhiên của bọn tôi!)
(+1, Nhiên Nhiên đã bảo là không cố tình rồi, hơn nữa cũng có ai đi nghiên cứu thực vật đâu? Quỷ mới biết cây đó thuộc diện được bảo vệ cấp quốc gia!)
(Fan Ngụy thiểu năng, đã giám định!)
Trị Trị Sinh: (Tôi thông đồng với Khương Mạn? viết tiểu thuyết à? hơ, hôm nay tôi xin phép báo với Ngụy An Nhiên tên thật của tôi, tôi là Phùng Sinh Sinh, nghiên cứu sinh hệ tiến sĩ lớp 08 trường đại học Đông Điền! mấy vị fan não tàn không tin thì xin mời đến tra!)
Trong kênh livestream là cảnh hỗn loạn, đại học Đông Điền là đại học tốt nhất ở Đế Quốc, còn được gọi là nơi hội tụ của các học thần. Có rất nhiều người hiếu kỳ đi tra cái tên “Phùng Sinh Sinh” này. Vừa tra thì mới biết đúng là có người này thật, anh ta còn là người nổi tiếng trong trường Đông Điền, còn được gọi là level max của Đông Điền.
Lúc còn học ở trường trung học anh ta đã từng phát biểu nhiều bài luận văn về thực vật, còn được đăng trên báo quốc tế, cũng được coi như một thiên tài. Cho nên mọi người bắt đầu tin vào lời của – Trị Trị Sinh. Trên weibo vấn đề #NgụyAnNhiênchặtcây# đã được lên hot search.
Mấy cái này đương nhiên khách mời không biết.
Mặt Tôn Hiểu Hiểu khó coi: “Tôi thì dạy được anh ta cái gì?”
“Dạy khóc.” Khương Mạn cảm thán nói: “Cái kỹ năng diễn xuất này của anh ta……nó nhạt nhòa như không khí trên đỉnh Himalaya.”
“Nếu anh mà dựa vào nhan sắc để kiếm cơm, tôi hoài nghi anh chắc chả bao giờ được ăn no đâu.”
“Đại Ngọc cô dạy anh ta đi, chỉ cần được một phần mười của cô thôi, thì chắc cũng lừa được hai người qua đường để có cơm ăn rồi.”
“Khương Mạn, cô quá đáng rồi đấy!” Ngụy An Nhiên tức đến phát run, không nghĩ được gì nữa: “Tôi đắc tội với cô ở đâu, sao cô cứ phải công kích tôi!”
“Công kích? Anh lại đánh giá bản thân cao quá rồi.” Khương Mạn lắc đầu: “Tôi công kích ai đó thì trước tiên kẻ đó phải là con người đã.”
“Khương Mạn.”
Ngụy An Nhiên nắm chặt nắm đấm.