*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nụ cười của Bạc Hạc Hiên có chút châm biếm: "Ban ngày đừng có nói mớ."
Anh đã cố gắng hết sức để thoát ra khỏi lồng đó, bị điên anh mới quay lại.
Khương Vân Sênh nhún vai, trở lại hình ảnh nho nhã, lịch lãm thường ngày.
"Đúng rồi, lúc nãy A Trạch có đề cập tới Hoa Viện của tập đoàn Hoa Thị. Tôi nghe nói là anh đã cho nói cho nó biết tin tức người phụ nữ từng tiếp xúc với ba kẻ trốn trại kia."
Ánh mắt Bạc Hạc Hiên khẽ động: "Khương Nhuệ Trạch đã đi tìm cô ta rồi sao?"
"Tìm thì đã tìm rồi, nhưng không tìm được gì cả."
Khương Vân Sênh cau mày, manh mối đến đây lại bị đứt quãng.
“Có điều, sao tôi nghe nói Tiểu Mạn cũng có liên quan?” Khương Vân Sênh nhìn anh:
"Không lẽ cậu cố ý nói chuyện này với A Trạch, mượn tay nó để dạy cho Hoa Viện đó một bài học à?"
Trên mặt người đàn ông đẹp trai nở một nụ cười quyến rũ: "Vậy là Nhuệ Trạch đã dạy cho cô ấy một bài học rồi à?"
Khương Vân Sênh: "..." Quả nhiên.
Em trai ngu ngốc nhà mình, lại bị lợi dụng như một công cụ.
"... Vừa mới lợi dụng nó xong mà lại ra tay đánh nó không phải là có chút quá đáng sao?"
Đạo diễn Khương chê em trai mình ngu ngốc nhưng lúc cần bênh vực thì vẫn phải bênh vực, trong mắt anh ta tràn đầy vẻ lên án:
"Làm chỗ đó bị thương, anh cũng xuống tay được à?"
Bạc Hạc Hiên nhướng mày: "Cậu ta nói là do tôi đánh?"
"Lẽ nào không phải?"
"…… Ha ha."
Bên ngoài thôn Hổ Khẩu, Khương Nhuệ Trạch - một người đàn ông cao 1m85, chân dài, tư thế bước đi như một con cua lớn đang muốn kẹp người.
Vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi nói: "Con nhóc chết tiệt, thù này không báo thì không phải là đàn ông!"
"Chờ tôi bình phục... a... nếu không đánh cô khóc... a... Tôi gọi sẽ gọi cô là cha..."
"A... đau quá..."
"Mẹ kiếp, bây giờ đến bệnh viện còn kịp không? Liệu sau này có khó sử dụng không, u u..."
"Mình còn chưa có bạn gái..."
Sau khi Khương Mạn bào gỗ, cô so sánh bản vẽ và phát hiện ra vật liệu không đủ.