*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạc Hạc Hiên buồn cười nhịn không nổi, cô gái này thù dai quá rồi……
Khương Mạn nếu biết được suy nghĩ trong lòng anh, nhất định sẽ trợn trắng mắt: chó đừng chê mèo lắm lông, anh không thù dai sao?
Lúc đó, Bạc Hạc Hiên cũng không tiếp tục lấy chuyện ‘bản kiểm điểm’ ra để dày vò cô nữa.
Anh bị sốt, quả thực có hơi mệt mỏi, vừa thổi nước nóng, vừa nếm thử độ nóng của nước.
“Uống thuốc chưa? Nhiệt độ cơ thể bây giờ là bao nhiêu?” Khương Mạn đổi đề tài
“Trước đó đã tiêm thuốc hạ sốt rồi, nhiệt độ cơ thể bây giờ vẫn chưa đo.”
Khương Mạn bảo anh tạm thời đừng uống nữa, vẫn nên quay về giường nằm nghỉ ngơi cẩn thận đi.
“Cởi cả áo khoác ra đi, đừng nói cái gì mà nam đức, bọc cả người đầy mồ hôi như vậy, sốt càng cao hơn.”
A Tam vô thức nói: “Không phải người ta nói lúc sốt thì đổ mồ hôi sẽ khỏi nhanh hơn sao?” Anh ta nhớ lúc anh ta còn nhỏ, người lớn trong nhà đều làm như vậy.
“Mấy người như vậy là không làm theo khoa học.”
Khương Mạn lắc đầu: “Giai đoạn nhiệt độ cơ thể đang cao thì đổ mồ hôi cũng không sao, nhưng anh ấy bây giờ đã qua giai đoạn đó, lại vừa mới tiêm thuốc hạ sốt, tiếp tục ủ nhiệt không thoát ra được thì sẽ chỉ nghiêm trọng hơn thôi.”
“Cô Khương còn hiểu biết kiến thức về y học nữa ạ?! ” A Tam kinh ngạc.
Khương Mạn thắc mắc nhìn anh ta: “Cái này……lẽ nào không phải là kiến thức thông dụng?”
A Tam: Xin lỗi, tôi làm liên lụy đến kiến thức thông dụng rồi.
(Ngầm hiểu, tôi không có kiến thức thông dụng……)
(+1, vẫn luôn cho rằng khi sốt chỉ cần trùm chăn cho toát mồ hôi là sẽ mau khỏi.)
Khương Mạn nói xong, nhìn Bạc Hạc Hiên: “Còn không cởi? Tay anh bị thương cần tôi giúp đỡ sao?”