“Vương tử, chào ngài, chắc vương tử không biết cha ngài đã bị hạ bệ, sắp bị lưu đày về nông thôn nuôi heo rồi nhỉ.”
Khương Mạn tỏ ra đau lòng, đưa tay ôm ngực, dáng vẻ đồng tình nhìn hắn: “Vương tử ngài phải làm sao bây giờ? Hay là về nông thôn cùng cha ngài đi cắt cỏ nuôi heo nhé?”
Thập Tam và Thập Thất cúi đầu, hai vai run rẩy, cố gắng nhịn cười.
Cái miệng của bà chủ thật quá tuyệt vời.
Advertisement
Bạc Ngọc như bị sét đánh, giận tím người: “Có cái c*t ấy!”
“Bạc Hạc Hiên đâu! Bảo hắn cút ra đây gặp tôi! Tôi muốn gặp hắn!”
Advertisement
“Làm rùa tụt cổ thì gọi gì là đàn ông! Hừ, tôi biết rồi, hắn ta nhất định không phải đàn ông, nếu không thì sao lại để con đàn bà của mình lên đây?”
“Khương Mạn, có phải hắn ta không thể thỏa mãn cô không hả, không thể thỏa mãn cô nên cô mới tới tìm ông đây, ông đây cũng không ghét bỏ thứ hàng rách nát như cô đâu!”
Bạc Ngọc cố ý nói những lời sỉ nhục này, Khương Mạn cười híp mắt nhìn hắn ta: “Cậu ư? Lông mọc đủ chưa?”
Bạc Ngọc cười nhếch mép với tư thế không sợ hãi: “Không tin sao? Cô qua đây mà nhìn tận mắt này.”
“Được thôi!” Khương Mạn gật đầu.
Thập Tam và Thập Thất lập tức xông lên, Bạc Ngọc lập tức biến sắc.
“Các người làm gì vậy? A——”
Một kẻ tay trói gà không chặt như hắn sao có thể là đối thủ của hai gã đàn ông lực lưỡng được, chỉ hai ba phát là đã bị lột s@ch, chỉ chừa lại một cái quần lót.
Trong quá trình không ngoan ngoãn, Thập Tam thụi thẳng một cú vào bụng hắn, khiến hắn cong người lại như một con tôm.
Cho dù là vậy nhưng cái miệng hắn vẫn không ngừng chửi bới.
Chiếc quần lót còn sót lại đó……
Khương Mạn lười nhác nói: “Lột s@ch đi.”
Thập Tam và Thập Thất đều nhìn cô với vẻ không thể tin nổi, cuối cùng vẫn là cắn răng lột s@ch qu@n lót của Bạc Ngọc.
Mảnh vải che chắn cuối cùng trên người bị lột mất, Bạc Ngọc lập tức hét lớn.
Khương Mạn dựa vào cửa, cười híp mắt nói: “Treo hắn ta lên.”
Da đầu của Thập Tam và Thập Thất tê dại.
Bọn họ cảm thấy bà chủ sỉ nhục đối phương như thế này còn mạnh tay hơn cả ông chủ!
Bạc Ngọc giống như một con gà đã bị vặt sạch lông, bị người ta khiêng lên, cả người từ trên xuống dưới đều lộ ra vẻ cuộc đời này chẳng còn gì để nuối tiếc.
Khương Mạn sắc mặt không đổi, nhìn chằm chằm hắn ta hồi lâu, ngạc nhiên nói: “Ủa? Thì ra cậu là con gái à?”
Bạc Ngọc sững lại.
Thập Tam, Thập Thất cũng sững lại.
Hai người sau khi hoàn hồn, liếc tới nơi nào đó của Bạc Ngọc, được rồi, đúng là không ổn cho lắm.
Nhưng cũng đâu phải nhỏ tới mức không nhìn thấy……