*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày đầu tiên của cuộc sống hào môn đã kết thúc.
Khoảnh khắc tắt máy quay, Lý lão âm là người đầu tiên bỏ cuộc giữa chừng, không ăn cơm tối và trốn vào phòng để tĩnh tâm một mình.
Phô mai hỏng đã khiến ông ta vô cùng ám ảnh, mặc dù anh ta và Điềm Điềm không ăn, nhưng họ bị ép phải đứng bên cạnh nhìn Rossi ăn một miếng lớn.
Advertisement
Loại tác động thị giác quá kinh khủng!
Tự Thiên Sách đi cả ngày khiến đôi chân như bị vòng kiềng như thể không thể khép lại được.
Advertisement
Giữa Tôn Hiểu Hiểu và Khương Vân Sênh có sự loạn nhịn của con tim không thể giải thích được.
Sau khi Khương Mạn ăn xong bữa tối, cô cùng Bạc Hạc Hiên đến phòng làm việc của Elijah.
"Cục cưng, theo ý tưởng của cháu thì đã tìm được địa điểm đã rồi."
Elijah nháy mắt với Khương Mạn và nói: "Một hòn đảo tư nhân dưới tên của gia đình Lancelot, trên đó ngoài việc truyền thông tin liên lạc thì hầu như không có thiết bị hiện đại nào, hoàn toàn nguyên thuỷ."
Elijah đưa cho cô bản đồ của hòn đảo và nói: "Máy móc mà cháu đưa cho chú được chôn ở trung tâm và ở cả bốn phía của hòn đảo, cách mười mét lại có một cái, xếp so le nhau."
"Theo những gì mọi người nói nói, có lẽ diện tích bao phủ đã đủ rồi."
Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên nhìn bản đồ, trong lòng đều tính toán, anh gật đầu: "Tỷ lệ này chắc là không có vấn đề gì."
Cô thở phào nhẹ nhõm, đến lúc đó đưa cho mỗi khách mời một chiếc vòng đeo tay GPS để có thể dễ dàng nắm bắt.
"Ngoài ra, người mà các cháu bảo chú lưu ý đã vượt biên để nhập cảnh vào thành phố Lancelot rồi."
Elijah lấy ra một tệp tài liệu, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Khương Mỹ Lâm, đúng không?"
Khương Mạn gật đầu. Tài liệu này ghi lại mọi hoạt động của Khương Mỹ Lâm sau khi đến Lancelot, chi tiết đến đến đến từng phút từng giây những việc cô ta đã làm, thậm chí là ăn uống hay đi vệ sinh, cô ta nói chuyện với ai còn có cả nội dung của cuộc gọi.
Phải nói rằng khả năng làm việc của chú Elijah đã khiến Khương Mạn kinh ngạc.
"Chi tiết đến mức như vậy à? Khương Mỹ Lâm không phát hiện ra sao?"
Elijah cong môi nói: "Một người khi đến một môi trường xa lạ nhất định sẽ đề cao cảnh giác. Nếu ai đó cố tình tiếp cận, người đó chắc chắn sẽ nghi ngờ."
"Nhưng nếu tất cả những người cô ta gặp trên đường đều là "tai mắt" của chúng ta? Thậm chí là cả thành phố!"
Khương Mạn có chút ngạc nhiên.
“Cục cưng, đây là thành phố Lancelot.” Elijah nháy mắt với Khương Mạn: