*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cô sẽ diễn cảnh khóc lóc? Hãy nhớ phải khóc to hơn khi cô bị gãy tay vào đêm qua, cuồng loạn và đau xé ruột gan!"
"Tôi tin tưởng vào kỹ năng diễn xuất của cô, cố lên!"
Khương Mạn nắm chặt tay cô ta khích lệ.
Tôn Hiểu Hiểu: "..." Sự ngột ngạt trong lòng không thể nói ra, cô ta không nhịn được trợn mắt.
Cảm động, cảm kích, cảm ơn cái rắm!
Khương Mạn, cô có thể làm người không!
Sau khi bảo cảnh sát, tất cả mọi người đều không tránh khỏi phải đến đồn một chuyến, ekip chương trình cũng vội vàng chạy qua đó.
Các bạn nhỏ được đưa về thôn trước, Khương Mạn và những người khác phải đi đi lại lại đến nửa đêm mới ra khỏi đồn cảnh sát.
Những chuyện sau đó, ekip chương trình cũng vào đó theo, Bạc Hạc Hiên cũng đã gọi luật sư đến.
Sau khi trở về thôn, trong lòng tổng đạo diễn cũng áy náy.
"Lần này cô Tôn bị thương là do chúng tôi không làm tốt các biện pháp bảo vệ. Ekip chương trình gửi lời xin lỗi đến cô Tôn."
Tổng đạo diễn nói một cách chân thành: "Quản lý của cô cũng đã thảo luận với chúng tôi rồi. Nếu cô Tôn muốn rút khỏi chương trình, chúng tôi cũng có thể thông cảm được."
Tôn Hiểu Hiểu là một diễn viên, nói trắng ra là dựa vào mặt để kiếm cơm. Hôm nay cô ta bị đánh đến chảy máu mũi, cả khuôn mặt có chút sưng lên. Mặc dù bác sĩ nói không sao nhưng bản thân cô và đoàn đội cũng không tránh khỏi lo lắng.
Cộng thêm, vài ngày tới đều phải ghi hình, chắc chắn không tránh khỏi việc xuất hiện với gương mặt sưng phù, e rằng nữ thần cũng không muốn như vậy.
Nhưng nếu rút khỏi chương trình...
Không biết tại sao, Tôn Hiểu Hiểu vô thức nhìn Khương Mạn với ánh mắt yêu đan xen với hận.
Khương Mạn nhận được ánh mắt của cô ta, lầm tưởng đối phương muốn hỏi ý kiến của mình. Sau khi cân nhắc một hồi, Khương Mạn nói:
"Thực ra cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Mọi người cũng đã biết kỹ năng diễn xuất của cô Tôn rồi. Cảnh khóc là độc nhất vô nhị, sẽ không ảnh hưởng đến quá trình quay sau này."
"Mũi sưng phồng, nhưng nhìn từ mặt nghiêng thì vẫn nguyên trạng, trong cái rủi có cái may mà."
Khi những lời an ủi này vừa được nói ra thì Tang Điềm là người đầu tiên không nhịn được, phá lên cười.