Dường như tất cả mọi người đều bị buồn nôn.
Khương Mạn thì ngược lại, cô có chút tò mò, túm cánh con chim biển nhấc lên, khen một cách thật lòng: “Lão Lý, chú được đấy chứ, thứ này mà cũng kiếm ra được, giá trị dinh dưỡng cao lắm đó!”
Lý Lão Âm: “……”
Advertisement
Phản ứng của cô có chút vượt ngoài dự liệu của tôi!
Sao còn có vẻ hào hứng vậy?
“Cô không sợ hãi chút nào sao?” Lý Lão Âm nghĩ mãi cũng không hiểu.
Advertisement
Kiviak đó đừng nói là ăn, chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ rồi, không phải sao?
“Con người tại sao phải sợ đồ ăn?”
Lão Lý: “……”
(Lý Lão Âm: Thất sách rồi!)
(Cô quả đúng là Khương Mạn, cái gì cũng dám bỏ vào mồm phải không?)
(Người khác nói câu này tôi sẽ nghi ngờ là thùng rỗng kêu to, nhưng mà hay lắm...ban nãy tôi đã nhìn thấy Khương Mạn nuốt nước miếng! Cô ấy định ăn thật à??)
(Cái thứ đồ chơi này ăn vào chắc chắn là không chết người đấy chứ hả?)
(Thành thật mà nói thì hiện giờ muốn ăn được món kiviak này cũng khá là khó tìm đấy, tuy là buồn nôn, nhưng đây quả thực là một loại món ăn vô cùng quý giá.)
“Không phải là cô thật sự muốn ăn đấy chứ?” Lão Lý nhìn ngu người.
“Cũng đâu có độc” Khương Mạn thật sự nóng lòng muốn thử.
“Anh Bạc, đạo diễn Khương……” Lúc này đổi lại là cả ekip hoảng sợ.
Khương Mạn, cái con người đáng sợ này, nếu thật sự live stream ăn kiviak, Lý Lão Âm cảm thấy ngày mai phần mộ tổ tiên nhà mình sẽ bị người ta chửi cho bốc khói mất!
“Cô ấy quả thực muốn ăn.” Bạc Hạc Hiên bó tay nói: “Trước kia lúc ở trong nước, cô ấy mua đủ các loại món ăn kinh dị nổi tiếng trên mạng, ngay cả món cá trích Baltic* cô ấy cũng có thể uống hết cả nước.”
(* Món cá trích Baltic chua lên men là món ăn truyền thống phía Bắc Thụy Điển. Món này được biết đến là một trong các món có mùi và vị khó ăn nhất trên thế giới.)
Sắc mặt mọi người đều thay đổi 180 độ.
Khương Vân Sênh nói một câu: “Chả trách....” sau đó liền im bặt, dùng vẻ mặt không biết nói gì hơn để nhìn em gái mình.
“Ai ya, sao bây giờ, muốn ăn quá đi……”
Khương Mạn thở dài: “Nhưng nhìn lão Lý có vẻ như là không muốn tôi ăn đâu nhỉ?”
Cô nhìn Lý Lão Âm: “Chú nói xem phải làm sao bây giờ, lão Lý?”
Hiện trường đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Một cảm giác quen thuộc ùa về.
Bug đã khởi động!