*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mày đã ngu ngốc lại còn hung dữ, đợi chút nữa tao sẽ giết mày!” Tên côn đồ chỉ vào Tôn Hiểu Hiểu và lại muốn xông tới đánh người.
Thái độ của nhóm côn đồ vô cùng hung hãn.
“Anh định giết ai?” Giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ vang lên từ phía sau.
Tôn Hiểu Hiểu và những người khác theo bản năng quay đầu lại. Một chiếc xe tải không biết đã dừng lại bên đường từ khi nào.
Cánh cửa ở ghế phụ mở ra và người phụ nữ nhảy xuống.
Những người đàn ông ở băng ghế sau cũng bước xuống và nhìn về phía trước với vẻ khinh thường.
Ầm một tiếng.
Khương Mạn đóng cửa xe lại, chậm rãi xắn tay áo lên, đi về phía bọn côn đồ.
"Khương Mạn..." Tôn Hiểu Hiểu vô thức nhìn cô.
Khương Mạn liếc nhìn cô ta một cái: "Bị thương thì qua một bên nghỉ ngơi đi."
“Ôi, lại xuất hiện một con đàn bà thối tha khác, trông cũng khá xinh đẹp.” Tên côn đồ huýt sáo.
Sắc mặt lão Thất khó coi, Khương Mạn vỗ vỗ vai của anh ta, nhẹ giọng nói: "
"Trước tiên hãy tắt livestream đi."
Lão Thất phản ứng lại, lập tức chạy tới chỗ máy quay, tắt livestream.
"Cô Khương, tôi tắt rồi!"
“Tốt lắm.” Khương Mạn gật đầu.
Đối mặt với đám côn đồ vẫn đang trâng tráo: "Này, con đàn bà thối tha này có chút thú vị, mày muốn làm gì?"
“Làm gì à?” Khương Mạn lập tức nhướng mày lên, giọng nói đột nhiên trầm xuống:
"Xử lý anh!"
Nguyên tắc hành động của Khương Mạn: Kính già, yêu trẻ, bảo vệ lương thực! Trong thời đại Mạt Thế, ai dám giành lấy miếng ăn có thể so với thù giết cha? Có thể khiến cô chính tay xử lý là tội rất nặng.
Mọi người nghe thấy từ "xử lý" đều cảm thấy vô cùng thoải mái. Sau đó thấy Khương Mạn “bay” ra, nhảy lên hai bước, tát vào mặt tên côn đồ đứng một cái.
Bốp!
Một tiếng âm thanh rất lớn!