*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cậu ấy căng thẳng?"
"Vâng, lo lắng quá nên không dám nói gì rồi."
Elijah: "(・ ᷄ὢ ・ ᷅)"
Advertisement
Thật vậy sao? Tại sao lại khác hoàn toàn với những gì mình tưởng tượng nhỉ?
Khương Vân Sênh liếc Bạc Hạc Hiên một cái.
Advertisement
Trong lòng Bạc Hạc Hiên thở dài một hơi, đặt chén trà xuống, cau mày lộ ra vẻ u sầu: "Cháu rất sợ hãi."
Khương Mạn không thể chịu được nữa.
Trình độ diễn xuất của người đàn ông này tụt dốc không phanh!
Anh đang lừa ai chứ? Chú em có thể tin sao?
“Có vẻ như cậu ấy thực sự sợ hãi.” Elijah thở phào nhẹ nhõm.
Khương Mạn: "..."
Bạc Hạc Hiên nhướng mày nhìn cô, bắt chéo chân, cầm chén trà lên và tiếp tục uống.
Quả nhiên có một bức tường ngăn cách sự giao tiếp giữa người phương Đông và phương Tây.
Sự sắc bén, vòng vo, ẩn ý thâm sâu, những lời châm biếm mỉa mai trong cách nói của phương Đông... Thật sự có chút làm khó chú Elijah rồi.
Về cách nói mỉa mai, người nước ngoài biết rõ cách nói này nhất chính là Quỷ Hồ! Còn chú Elijah thì vẫn bị lừa...
Lần này Dương Tiểu Tuyết chỉ mang theo giám đốc âm nhạc và hai trợ lý của mình tới, người quản lý có tính hay cằn nhằn, cô ấy thấy phiền phức nên đã bỏ lại đối phương ở nhà.
Khi thấy đích thân Khương Tử Mặc đến sân bay đón, phản ứng của cô ấy rất bình tĩnh. Trên đường, hai người làm âm nhạc không ngừng nói về việc sản xuất ca khúc mới.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã đến lâu đài.
Sau khi xuống xe, Dương Tiểu Tuyết sững sờ ba giây, sau đó mới bình tĩnh lại nhưng giám đốc âm nhạc và hai trợ lý thì như hóa đá.
Những người giúp việc đến giúp bọn họ xách hành lý.
Trợ lý không nhịn được liền hỏi: "Chúng ta... sau này không phải chúng ta sẽ sống ở đây đó chứ? Đây, không phải là điểm tham quan của khách du lịch mà là nơi ở sao?"
Giám đốc âm nhạc cũng vô cùng ngạc nhiên, nhìn trái nhìn phải và liên tục lắc đầu:
"Tôi nghĩ tôi đã biết hào môn hạng nhất thực sự là như thế nào rồi..."
Lâu đài chính là nhà. Quá đỉnh!