*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Tiểu Mạn nghe hai người đấu võ mồm, bước thấp bước cao đi theo sau, không nhịn được cười.
Cô ấy phát hiện, thần tượng của mình hình như có chút không giống với tưởng tượng của cô ấy.
Điểm khác biệt này khiến cô ấy vô cùng rung động.
Advertisement
Hứa Tiểu Mạn nhỏ giọng lầm bầm: “So với Đại Ngọc, tôi còn muốn ghép CP với cô Khương hơn cơ....”
Nhưng hiện giờ cô ấy quá mờ nhạt. Hứa Tiểu Mạn nắm chặt tay, trong lòng tự nhủ, một trăm triệu đó……
Advertisement
Bản thân phải nỗ lực hết mình mới được, sớm ngày kiếm được một trăm triệu! Sau đó kiếm về cho cô Khương càng nhiều, càng nhiều tiền hơn nữa!
……
An Kỳ đã trở thành chai giấm biến dạng, phiên bản người thật.
Trong đầu cô ta không ngừng lặp lại ba chữ: Dựa vào đâu?
Dựa vào đâu lại là Hứa Tiểu Mạn? Bản thân kém cô ta ở điểm nào? Khương Mạn có phải là bị mù rồi không?
An Kỳ oán, hận, đố kỵ!!!
Vừa nghĩ tới cuộc đời Hứa Tiểu Mạn sẽ đón nhận một tương lai rực rỡ huy hoàng, mà bản thân cô ta vẫn phải tiếp tục ở lại cái vũng bùn lầy này, phải nhịn nhục mà sống trong cái nhóm này……
Cũng không biết tương lai còn có cái gì đang chờ đợi cô ta, cả người cô ta như muốn phát điên.
“AAAAA!!” An Kỳ điên cuồng vò đầu bứt tóc, la hét không ngừng.
Ngay sau đó những người khác trong ký túc xá cũng bước ra, nóng nảy mắng mỏ cô.
An Kỳ nghe thấy bọn họ dùng tiếng H để chửi mình. Cả người bốc hỏa, máu dồn lên não, “Các người im đi!!”
Cô ta xông vào túm lấy những người đồng đội nước H vừa chửi cô ta. “Dám chửi tôi!! Cô dựa vào cái gì mà chửi tôi. Dựa vào cái gì mà tôi vẫn phải sống chung với đám đàn bà thối tha này!!”
Trong ký túc xá rối loạn, phơi bày ra những bộ mặt xấu xa.
Nhóm Khương Mạn không ở lại nước H quá lâu, trước khi đi, gây ra động tĩnh rất lớn.
Hai ngày sau khi lễ trao giải Beaksang kết thúc, người của hiệp hội điện ảnh quốc tế đã tới, triệu tập người phụ trách của ban tổ chức tới để tiến hành họp giám sát.
Nói thì chậm chứ diễn ra thì nhanh.
Tang Điềm và Trần Minh trực tiếp về nước, Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn thì ngồi chuyến bay bay tới phía Tây liên bang.