Chị Lam cười khúc khích.
Hứa Tiểu Mạn đỏ mặt, câu trả lời này của cô ta... quá thực tế.
"Tôi... Có phải tôi đã nói sai rồi không?"
Advertisement
“Tôi cảm thấy khá ổn mà.” Chị Lam gật đầu khẳng định: “So với những lý do như có giấc mơ sân khấu, thích ca hát và nhảy thì lý do này của cô khiến thuyết phục tôi hơn.”
Ai bước vào làng giải trí không vì danh vì lợi?
Advertisement
Suy cho cùng không phải ai cũng như Bạc Hạc Hiên, nghèo tới nỗi không có gì ngoài tiền. Hay như chính Khương Mạn, những ngày đầu đến thế giới này, sở dĩ việc cô tham gia các gameshow và đóng phim cũng là để kiếm tiền!
“Tôi rất thích sự sáng suốt của cô.” Khương Mạn cười.
Tim Hứa Tiểu Mạn đập thình thịch, sống mũi hơi cay cay.
"Cô rất ưu tú, với tư cách là sếp, tôi không có lý do gì để không ký với cô."
Khương Mạn thay đổi vị trí ngồi một chút: "Tuy nhiên, với tư cách là sếp nên tôi phải nói về một số vấn đề thực tế đó là tôi mở công ty giải trí chứ không phải tổ chức từ thiện."
Hứa Tiểu Mạn gật đầu, trong lòng bắt đầu lo lắng.
"Nếu cô đơn phương chấm dứt hợp đồng với BS thì cần bồi thường thiệt hại bao nhiêu tiền?"
Hứa Tiểu Mạn nói một cách đầy khó khăn: "Nếu tính ra thành tiền tệ của nước mình... khoảng 50 triệu."
“Có lẽ còn hơn thế.” Chị Lam lắc đầu,vừa rồi cô ấy đã lên mạng tra thông tin liên quan đến nhóm của Hứa Tiểu Mạn trên mạng. Cô ấy dựa vào chuyên môn của bản thân và đưa ra phán đoán:
"Nhóm nhạc nữ thuộc MMS mà cô đang là thành viên hiện đang trong thời kỳ nổi lên và rất có tiềm năng bùng nổ. Mặc dù thứ hạng về độ nổi tiếng của cô trong nhóm không cao, nhưng theo tính cách của BS Entertainment sẽ không chỉ đòi 50 triệu đâu."
Vẻ mặt Hứa Tiểu Mạn tối sầm lại.
Cô ta cũng biết rằng rất khó để huỷ hợp đồng. Bản thân không phải là một nghệ sĩ nổi tiếng, ngay cả khi muốn đổi công ty và về nước thì liệu công ty nào sẵn sàng chấp nhận những khoản bồi thường cao ngất trời và rủi ro lớn như vậy?
"Vậy thì hãy tính là 100 triệu đi." Khương Mạn nói: "100 triệu, mua mười năm, cô có làm không?"
“Cái gì cơ?” Hứa Tiểu Mạn nhìn cô với ánh mắt không thể tin nổi.
"Tôi sẽ trả số tiền bồi thường thanh lý hợp đồng. Cô sẽ làm việc cho tôi 10 năm, mỗi tháng sẽ có tiền lương cố định. Nếu trả hết tất cả các khoản nợ sẽ lấy theo tỷ lệ bình thường."
"Nếu trong vòng 10 năm cô vẫn chưa trả hết nợ..." Khương Mạn nhún vai: "Công ty sẽ chấm dứt hợp đồng với cô, cô sẽ phải bồi thường gấp đôi cho tôi."
Đây là một thỏa thuận như một ván bạc.
Khương Mạn nhìn cô ta: "Cô có đồng ý không?"
Hứa Tiểu Mạn sững sờ, không phải cảm thấy những thứ đó quá ngặt nghèo mà là như bị miếng bánh này làm cho choáng váng!
"Đồng ý! Tất nhiên là tôi đồng ý!!!"
Một trăm triệu, mười năm!