Hứa Tiểu Mạn quay đầu bước đi, quẹt đi nước mắt trên mặt.
Cô còn lâu mới khóc!
Có khóc cũng không khóc trước mặt An Kỳ!
Advertisement
Hứa Tiểu Mạn coi như đã nhìn thấu rồi, cái giới giải trí H chết tiết tiệt này, người bình thường ở lâu cũng sẽ trở nên điên rồ!
Advertisement
Khương Mạn thực sự không có nhiều cảm tình với nước H, ngoài định kiến về một số vấn đề, ở nước H cũng không có nhiều diễn viên và đạo diễn giỏi, phương diện nghệ thuật có thể vô hạn nhưng con người lại có giới hạn.
Chỉ cần không liên quan gì tới vấn đề lớn, Khương Mạn vẫn sẵn lòng tham gia lễ trao giải dưới góc nhìn thuần tuý.
Lúc cô và Tang Điềm quay lại, thấy Bạc Hạc Hiên đã ngồi vào chỗ, sắc mặt lạnh lùng, hoá ra chỗ ngồi lúc đầu của Trần đầu trọc đã có một người phụ nữ khác ngồi.
Nhìn dáng vẻ giống như ngây thơ trong sáng, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy đã từng phẫu thuật thẩm mỹ. Cô ta đang nói gì đó với Bạc Hạc Hiên, ánh mắt cứ như dán lên người Bạc Hạc Hiên.
Khương Mạn rất tự nhiên ngồi vào chỗ, Bạc Hạc Hiên thấy cô quay lại, trên mặt có vẻ dịu đi một chút, tự nhiên đưa tay qua chỉnh lại quần áo cho cô.
Người phụ nữ kia có vẻ sững sờ, ánh mắt nhìn chằm chằm Khương Mạn, dùng tiếng nước H nói: “Bạc, đây có phải nữ diễn viên từng hợp tác với anh?”
Khương Mạn nhìn cô ta một cái, cười như không nói: “Người ta hỏi anh kìa.”
Bạc Hạc Hiên ồ một tiếng: “Không hiểu tiếng nước H.”
Thật không?
Khương Mạn lườm anh một cái: “Đây là tiểu thư của tập đoàn nào?”
“Em biết không?” Bạc Hạc Hiên nhướng mày.
“Trong phòng vệ sinh đầy dãy bí mật.” Khương Mạn dùng bộ mặt hóng hớt nói: “Trêu ong ghẹo bướm vẫn là anh thôi, Bạc Yêu Nhi.”
Bạc Hạc Hiên bĩu môi: “Anh có tội, về nhà để em xử lý.”
Đôi tình nhân trẻ nói chuyện với nhau, mặc kệ người phụ nữ ngồi bên kia. Mặt cô ta có chút không vui, lại mở mồm nói bằng tiếng Đế Quốc: “Bạc, anh làm vậy là không lịch sự đâu nhé.”
Khương Mạn nhìn cô ta, cong môi nói: “Hoá ra cô biết nói tiếng Đế Quốc.”
“Tôi và Bạc đang nói chuyện, này cô, không nên chen ngang thế.” Park Mijin kiêu căng nói: “Bạc, vị đồng nghiệp này của anh, thật không lịch sự.”
Khương Mạn vẫn cười nhìn cô ta: “Nghe nói tập đoàn SungChan mấy năm gần đây tập trung vào mảng internet và đa phương tiện, bản thân là một nhà kinh doanh, anh có biết không?”
“Nếu như là không biết thì nghĩa là đang giả ngu.”
Bạc Hạc Hiên liếc nhìn Park Mijin: “Đây là vị hôn thê của tôi, nói là chen ngang, cô Park đây mới là người chen ngang chúng tôi đấy.”
Ánh mắt của anh lạnh lùng: “Cô mới chính là người không có phép lịch sự.”