*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một bên thì lúc nào cũng làm những chuyện lén la lén lút
Một bên thì tràn ngập những thứ văn hóa phẩm đồi trụy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, điện ảnh, âm nhạc và ngành sản xuất minh tinh của ‘đất nước lén lút’ này cũng khá đỉnh.
Advertisement
“Khương võ thần, cô Tang, thật là xin lỗi! Đã làm phiền hai người rồi, thật sự xin lỗi.” Hứa Tiểu Mạn luôn miệng xin lỗi.
Cô ấy thực sự cảm thấy mất mặt.
Advertisement
An Kỳ và cô ấy là thực tập sinh cùng thời, sau đó lại có thêm một nhóm nữa được thêm vào, vì hai người là người nước khác, cho nên đều bị bài xích ở trong tập thể.
Tuy là có thực lực, có nhan sắc, nhưng luôn không giành được ống kính và sân khấu, lời bài hát cũng không có nổi hai câu.
Lần này công ty còn đặt ra loại quy tắc kia, ép hai người phải tuân theo. Nhưng từ giờ đến lúc hết hạn hợp đồng còn những mười năm, một khi hai người họ hủy hợp đồng, sẽ phải đối mặt với số tiền vi phạm hợp đồng giá trên trời!
Cho nên An Kỳ bây giờ chính là có bệnh thì vái tứ phương, Hứa Tiểu Mạn tuy biết rằng cô ta gấp gáp đến mất lý trí, nhưng cũng cảm thấy hành vi vủa An Kỳ là vô lý.
Trong lòng càng cảm thấy nhục nhã hơn……
Nếu không phải là đồng đội lâu năm, lại còn là đồng hương, thì cô ấy thật sự đã xoay người bỏ đi rồi!
Khương Mạn đánh giá cô ấy một lúc, “Cô tên là gì?”
“Tôi ư?” Hứa Tiểu Mạn ngơ ngác: “Tôi, tôi tên là Hứa Tiểu Mạn, hiện đang hoạt động và nhảy phụ họa trong nhóm M&MS thuộc BS Entertainment.”
“Tối nay tôi ở khách sạn bảy sao Weston, cô có thể tới tìm tôi, tôi có nửa tiếng để nghe câu chuyện của cô, nhưng tôi không đảm bảo là sẽ giúp cô.”
Khương Mạn thẳng thắn nói: “Tốt bụng nhắc nhở một câu, tôi ngoại trừ là một diễn viên, tôi còn là chủ của một công ty giải trí, cô phải khiến cho tôi thấy được giá trị của cô.”
Nói xong, Khương Mạn dắt Tang Điềm rời đi.
Hứa Tiểu Mạn sững sờ tại chỗ, trên khuôn mặt đầy vẻ không thể tin được.
Biểu cảm của An Kỳ lại cực kỳ vặn vẹo. Cô ta túm lấy tay của Hứa Tiểu Mạn: “Tối nay cô sẽ không đi phải không?”
“Tôi……” Hứa Tiểu Mạn do dự trong chốc lát.
“Hứa Tiểu Mạn! Ban nãy tôi ra mặt vì cô đó? Bây giờ cô lại muốn bỏ rơi tôi sao? Sao cô lại như vậy? Có người bạn nào lại như cô không?”
Hứa Tiểu Mạn nhìn cô ta với vẻ mặt khó hiểu, cực kỳ cạn lời với hành vi chụp mũ của An Kỳ.
“Nếu thật sự là bạn thì lúc này cô nên cảm thấy vui mừng thay tôi chứ.”
Hứa Tiểu Mạn lạnh lùng đáp: “Khương võ thần có một câu nói đúng, người trên đời này không phải ai cũng là mẹ cô, không phải ai cũng phải giúp đỡ cô như một lẽ đương nhiên.”