*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tất nhiên, trong tay cô Khương chắc chắn có không ít kịch bản hay, nhưng tôi rất tự tin vào bộ phim của mình. Cô Khương thích thể thao mạo hiểm và có vẻ cũng rất thích thử thách."
Tôn Đại Ngọc trầm giọng nói: "Tôi phải nói một điều, tôi đã đọc qua kịch bản rồi, cô cứ đọc trước đi rồi cân nhắc xem sao."
Advertisement
"Có tiện không?"
Sở Ưu nói: "Đương nhiên là tiện rồi."
Anh ta lấy kịch bản từ trong túi ra, có vẻ như đã có sự chuẩn bị.
Advertisement
Bộ phim này có tên là "Thẩm phán".
Hầu hết các bộ phim của Sở Ưu đều sâu sắc và mang tính phê phán.
Theo trường phái hiện thực đúng đắn, bộ phim cũng được sử dụng nhiều kỹ thuật quay dựng.
Bản thân Sở Ưu được biết đến là người rất có kinh nghiệm với thể loại hiện thực lãng mạn của hí kịch Đế Quốc.
Câu chuyện cốt lõi của phim “Thẩm phán” rất nhạy cảm.
“Bạo lực mạng à… E rằng quay bộ phim này sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ.” Khương Mạn đọc xong kịch bản, nó quả thực rất hay!
Quá trào phúng!
Trong "Thẩm phán", trong một thế giới hư cấu, mọi người đều có quyền phán xét, lời nói và ngôn từ có thể như những nhát dao đưa một người lên ghế phán xét.
Từng câu từng chữ đều có thể trở thành thực chất, tước đoạt mạng sống của một con người.
Hai nữ chính trong bộ phim này giống như một cuộc đối đầu giữa đen và trắng.
Một người là Hứa Dao Quang- Chủ toạ phiên toà.
Một người là Ninh Trường Dạ- người đang bị phán xét. Đây là sự đối đầu giữa ánh sáng và bóng tối.
Trong phim có một câu mà Khương Mạn cảm thấy rất thú vị.
"Người phán xét người khác cuối cùng cũng sẽ đứng trên bục phán xét."
Phải nói rằng, sau khi đọc kịch bản, Khương Mạn đã có chút động lòng rồi.
"Đạo diễn Sở muốn tôi đóng vai nào?"
"Dựa vào những vai diễn xuất trước đây của cô, cô nghiêng về vai chủ tọa phiên tòa hơn. Nhưng..."
Sở Ưu dừng lại: "Tôi hy vọng cô sẽ diễn Ninh Trường Dạ."
Trong phim Ninh Trường Dạ là một người bình thường. Bình thường một cách không thể là bình thường hơn.