Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show

Chương 1234




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cái đấm này nhẹ hều, nhưng sắc mặt Khương Nhuệ Trạch lại trở nên trắng bệch, cả người co gập lại.   

Tang Điềm giật mình sợ hãi: “Khương sắt thép, anh đừng có giả vờ nữa, cái đấm này của em có thể khiến anh bị thương sao.”  

Advertisement

Khương Nhuệ Trạch không nói lời nào, trên trán lại đổ mồ hôi lạnh.  

Anh ta nhìn Tang Điềm với vẻ mặt không biết nói gì hơn: “Em thật sự muốn mưu sát chồng em sao?”   

Advertisement

“Em còn chưa đồng ý đâu đấy!”  

Khương Nhuệ Trạch thuận thế nắm lấy tay cô, nhịn đau, gượng cười nói: “Vậy nói thử xem, phải làm thế nào thì em mới chịu đồng ý? Anh sẽ cố gắng.”  

Tang Điềm lời đến miệng rồi còn ngừng lại, lo lắng nhìn anh ta: “Rốt cuộc là anh bị sao vậy?”   

Cô vẫn luôn muốn hỏi Khương Nhuệ Trạch ra nước ngoài để làm gì.  

Khương Nhuệ Trạch nhìn cô một lúc, kéo khóa áo xuống, Tang Điềm căng thẳng: “Anh, anh làm gì vậy! Em cảnh cáo anh không được làm bừa nhé.”   

“Xí.” Khương Nhuệ Trạch bật cười, “Em coi anh là loại người gì vậy?”  

Sau khi anh ta cởi khóa áo ra, kéo chiếc áo phông lên một chút, lộ ra phần cơ bụng.  

Tang Điềm còn chưa kịp thưởng thức cơ thể bốc lửa của anh, thì đã nhìn thấy phần băng gạc ở eo của anh ta, lúc này đã có máu rỉ ra rồi.   

Tang Điềm lập tức biến sắc.  

“Anh bị thương rồi? Khương Nhuệ Trạch rốt cuộc là anh đi làm cái gì vậy hả, sao lại bị thương vậy!!”   

Trên mặt anh ta cũng có vô số vết thương, trước đó cô đã muốn hỏi rồi.  

“Vết thương nhỏ thôi, không phải chuyện lớn.” Khương Nhuệ Trạch thong dong nói: “Sợ dọa đến em nên trước khi đi không nói cho em biết.”   

Tang Điềm muốn nhìn lại vết thương của anh, nhưng lại ngại không dám chạm tay vào, cô nhíu chặt lông mày, cắn môi nói: “Vậy bây giờ anh nói cho em biết thì không lo em sẽ sợ hãi nữa sao? Em còn chưa đồng ý làm người yêu anh đâu đấy.”   

“Nếu muốn ở bên nhau, thì chuyện của anh sớm muộn gì em cũng biết, dứt khoát nói trước để em biết luôn cho rồi, tránh để em giữa đường lại chùn bước.”  

Khương Nhuệ Trạch nhìn cô không rời mắt: “Đến lúc đó anh sẽ không dễ nói chuyện như bây giờ mà để em rời đi đâu.”   

Tim Tang Điềm đập loạn nhịp.  

Người đàn ông này ấy mà, bình thường thì như chó, lúc này thì.... phải nói là bản tính của anh ta thật sự giống như một con sói vậy.  

“Em đi lấy hộp thuốc đã, vết thương của anh lại chảy máu rồi, thế nào cũng phải băng bó lại chứ.”  

Khương Nhuệ Trạch vừa định nói không cần. Tang Điềm đã cứng rắn nói: “Trước kia đi đóng phim, vào vai bác sĩ ở chiến trường, em đã đặc biệt tới bệnh viện tiếp nhận khóa học ba tháng đấy, vết thương ngoài da này của anh, em vẫn có thể xử lý được!”